“Đừng...” Giọng nói yếu ớt truyền ra từ miệng Lạc Dương.
Dương Bách Xuyên thở dài, biết kiểu gì cũng thành ra như vầy.
Sau khi ý thức Ma Thần bị trấn áp tâm vài phút, Dương Bách Xuyên nhìn thấy màu đỏ trong mắt nàng ta dần rút đi, thay vào đó là màu đen bình thường của con ngươi.
Chim mất dạy đã nói từ trước rằng kết quả cuộc chiến giữa ý thức Ma Thần và ý thức của Lạc Dương chỉ có một, đó là cắn nuốt lẫn nhau, chứ không có chuyện một phương tiêu tán.
Hắn rất muốn tìm cách nào đó để ý thức Ma Thần trực tiếp tan biến, nhưng không làm được, bởi trong quá trình trấn áp, mỗi khi ý thức Ma Thần không còn sức chống lại sức mạnh của trứng côn bằng, nó sẽ tự động trốn ngược xuống nơi sâu nhất dưới biển ý thức của Lạc Dương. Cùng lúc này, ý thức của Lạc Dương sẽ trồi lên, chiếm quyền chủ đạo.
Và hiển nhiên, hiện tại người đang nắm giữ quyền điều khiển là ý thức của Lạc Dương.
Thế là Dương Bách Xuyên chỉ đành dừng tay. Mà không dừng cũng không được, còn tiếp tục nữa thì người bị thương sẽ là ý thức của Lạc Dương, và đó không phải điều hắn muốn nhìn thấy.
Bởi mục tiêu của hắn là cứu Lạc Dương. Nhưng với tình hình hiện tại thì đó là một nút chết, và chuyện có gỡ được nút thắt này hay không phụ thuộc hết vào bản thân Lạc Dương.
“Hầy.” Dương Bách Xuyên thở dài, nhìn Lạc Dương nói: “Trước đó ta cứ nghĩ có thể giúp ngươi, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3717720/chuong-4468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.