Thấy cả ba đều giao lại Ma khí cho mình, Dương Bách Xuyên im lặng quan sát vẻ mặt của họ một hồi lâu, sau đó mới bật cười, mắng Bảo Thuận Quang: “Cái lão này, ngươi muốn biến ta thành kẻ bất nghĩa hả, lấy trở về đi, chủ nhân nhà ngươi không thiếu pháp bảo đâu, trên tay ta có đồ Long Kiếm là quá đủ rồi. Nghe rõ đây, trước đó ta cũng nói rồi, mọi người mạo hiểm tiến vào nơi này, gặp phải chuyện gì tất cả đều dựa hết vào số phận, ai giành được bảo vậy ở đây thì đó chính là vận mệnh của người ấy và hiện tại, suy nghĩ của ta vẫn y như cũ, không hề thay đổi.
Đây chỉ là khởi đầu mà thôi, nếu ta đoán không sai, trong đại trận hai mươi tám vì tỉnh tú vẫn còn ba chòm sao Chu Tước, Huyền Vũ và Bạch Hổ chưa được khai phá. Dựa theo trận pháp Thanh Long, ta nghĩ kế tiếp sẽ có không ít bảo vật xuất thế, do đó mọi người không cần lo lắng chỉ cho mệt, vì ta tin tất cả chín người có mặt tại đây đều sẽ tìm thấy cơ hội của riêng mình. Thế nên mau cầm về đi, đừng lôi ra làm ra xấu mặt!”
Dương Bách Xuyên phẩy tay, miệng mỉm cười, mắng đùa Bảo Thuận Quang, nhưng kỳ thật là để tỏ rõ thái độ với những người khác. Hiệu quả rất tốt, bằng chứng là hắn vừa dứt lời, ai cũng rạng rỡ hẳn lên.
Hình Uyên Minh khẽ thở phào trong lòng, càng thêm kính nể Dương Bách Xuyên.
Ba người không khách sáo qua lại nữa, chỉ mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3715476/chuong-4437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.