Chương trước
Chương sau
Không nhiều không ít, vừa khít bảy trụ bạch ngọc, còn được sắp xếp theo bảy. vì sao của chòm sao Thanh Long ở phương đông,

“Lão Đinh có ý kiến gì không?” Thấy Đinh Hòa Bình lên tiếng, Dương Bách Xuyên cho rằng ông ta đã nhận ra điều gì, thế là vội ra hiệu cho ông ta nói rõ hơn.

“Ta từng nhìn thấy một bức tranh vẽ cảnh cúng tế trông khá giống nơi này trong một quyển sách cổ, theo những gì ta đọc được thì đây là nghỉ thức mà Ma tộc thượng cổ chỉ sử dụng khi cần cúng tế ma thần, và nó có hai hàm ý, thứ nhất là phong ấn, thứ hai là sống lại, nói đúng hơn là triệu hồi ma thần sống lại. Tiếc thay ta không thể xác định được trụ cúng tế ở đây được dùng với mục đích nào.

Tóm lại, đây là một loại trụ cúng tế cổ xưa vô cùng tà ác, những hoa văn khắc bên trên rất giống với những gì được ghi lại trong sách cổ, tên của nó là trụ cúng tế ma thần và dù mục đích là gì thì mỗi một trụ cúng tế ma thần đều phải hấp thu máu và hồn phách của vô vàn sinh linh thì mới thành công, có thể nói cực kỳ độc ác. Đại tông sư, xem ra nơi này không đơn giản chút nào, bây giờ... bây giờ chúng †a phải làm gì đây?” Lúc nói tới chuyện đây, giọng Đinh Hòa Bình thoáng run rẩy. Có thể thấy ông ta vô cùng e ngại trụ cúng tế ma thần này.

“Đừng lo, chỉ cần đi đúng cửa sinh của trận pháp thì sẽ không sao đâu, lão Bảo, ngươi thấy đúng không?” Dương Bách Xuyên an ủi Đinh Hòa Bình, lại ngoái đầu hỏi Bảo Thuận Quang.

Những lúc thế này tuyệt đối không được để niềm tin của bản thân bị lung lay, bằng không sẽ lãnh nhận hậu quả vô cùng nguy hiểm, vì nếu tâm trí bị ảnh hưởng, lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sẽ khó lòng đối phó được.

Bảo Thuận Quang là người dày dạn kinh nghiệm, tất nhiên biết Dương Bách Xuyên sợ lời Đinh Hòa Bình nói sẽ đả kích sĩ khí của mọi người, thế là vội vàng gật đầu hùa theo: “Đúng vậy, lão Đinh à, không cần lo xa vậy đâu, có ta và chủ nhân ở đây, ngươi lo lắng làm quái gì.

Suy cho cùng cũng chỉ là một trận pháp, hơn nữa còn là trận pháp còn sót lại từ thời thượng cổ, uy lực đã sớm hao hụt, không còn mạnh như trước nữa, vì vậy ngươi hãy vững lòng lên, chỉ cần chúng ta đi đúng đường tới cửa sinh thì chẳng phải lo cái quỷ gì nữa cả. Đây chỉ là chòm sao của một phương, cả thảy có đúng hai đường chính dẫn tới hai cửa sinh thôi, đừng lo quá.”

Những lời Bảo Thuận Quang nói như tiếp thêm lòng tin cho mọi người.

Dương Bách Xuyên mỉm cười gật đầu hài lòng, lúc này Đinh Hòa Bình cũng nhận ra mình lỡ lời, những lúc thế này đương nhiên không thể nói ra mấy câu làm suy sụp tinh thần của mọi người. Ông ta quay sang mỉm cười ngượng ngùng với Dương Bách Xuyên, đặng nói nhỏ: “Xin lỗi đại tông sư, ta nhất thời lỡ lời.”

“Không sao, ngươi nói cũng không sai. Tựu chung lại, lúc ở trong này, tất cả phải đề cao cảnh giác, ta và lão Bảo sẽ phụ trách việc tìm cửa sinh để phá trận, còn mọi người sẽ tập trung đối phó với những trường hợp khẩn cấp, chắc chắn mọi người sẽ làm được thôi. Chúng ta đi rất lâu mới tới được đây, trên đường cũng gặp nhiều trắc trở nhưng đều an toàn vượt qua, đã đi được chín mươi chín bước rồi, cũng thể chùn chân ngay tại bước cuối cùng, đúng không?”

“Xin tuân lệnh đại tông sự, lão hủ nhất định dốc hết toàn lực, cùng mọi người vượt qua cửa ải khó khăn này.” Định Hòa Bình gật đầu trả lời.

Về phần những người khác, ai cũng tỏ thái độ tin tưởng vào Dương Bách Xuyên và Bảo Thuận Quang. Với cả hiện tại cũng chẳng còn đường lui, chỉ còn mỗi cách tiến thẳng về phía trước mà thôi.

Tiếp sua đó, Dương Bách Xuyên và Bảo Thuận Quang quay sang nhìn nhau, hai người ra hiệu cho những người khác lùi về sau, còn mình thì tiến lên quan sát bảy trụ ma thần trong miệng Đinh Hòa Bình, xem thử rốt cuộc có gì đặc biệt.

Nói thật thì sau khi nghe Đinh Hòa Bình kể lại, trong lòng Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy lo lắng không yên. Bởi hẳn nhớ có lần, chim Thần Ma từng nhắc tới có cả một Ma Tộc Thành bị chôn vùi tại nơi đây, có thể là bị vị cổ tiên nhân nào đó chôn cất, nhưng cũng có thể chính người của Ma tộc đã ra tay, mục đích là vì muốn cúng tế ai đó hoặc sinh vật nào đó.

Hiện tại, theo những gì Đinh Hòa Bình đọc được trong sách cổ thì trụ ma thần này được dùng để phong ấn, hoặc là triệu hồi ma thần nào đó sống lại. Kết hợp tin tức này với những gì nghe được từ chỗ chim Thần Ma, nếu phải lựa chọn thì Dương Bách Xuyên nghiêng về vế thứ hai hơn.


Dù thế nào thì bây giờ, trước mặt họ chỉ còn đúng một con đường, nên đành phải tiếp tục đi tới thôi.

“Lão Bảo, xem ra bảy trụ ma thần này được bố trí dựa theo bố cục của các vì sao thuộc chòm sao Thanh Long ở phương đông, mà cát vị lại nằm ở sao Cang và sao Đê, nên ta đề nghị, lần này hãy chọn sao Đê, ngươi nghĩ sao?” Dương Bách Xuyên hỏi Bảo Thuận Quang.

Bảo Thuận Quang nhìn chằm chằm bảy trụ ma thần hồi lâu, rồi trầm giọng đáp: “Chủ nhân, ta thấy không đơn giản như vậy đâu. Trên mỗi trụ cột có khắc. minh văn trận pháp, mà cát hung trong các minh văn này lại thay đổi liên tục, e là không đơn giản như chỉ cần tìm thấy cát vị là xong. Hơn nữa ta vẫn chưa phát hiện có gì đặc biệt, giờ chỉ còn nước đi bước nào hay bước nấy, chắc để ta thử một chút xem sao?”

Dương Bách Xuyên gật đầu nói: “Cũng được, hiện đã không còn đường lui, ngươi cứ thử xem rồi tính tiếp, nhớ cẩn thận.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.