Đó là một nụ cười âm trầm, lạư nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay.
Bấy giờ, hai mắt Dương Bách Xuyên đang dần mất đi tiêu cự, chỉ còn lại mỗi hình bóng của Liễu Linh Linh.
Hắn... đã lạc mất chính mình
Đương nhiên, Dương Bách Xuyên không hề hay biết gì về chuyện này, hiện hắn đã tiến vào đạo của huyễn ma, chỉ là bản thân hoàn toàn không nhận ra mà thôi. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, Liễu Linh Linh đúng là chấp niệm hẳn sâu nhất trong lòng hắn, thế nên chuyện hắn lạc lối khi bị huyễn ma năm lần bảy lượt quấy nhiễu đạo tâm cũng là bình thường. Bởi tất cả đều nằm trong suy tính của huyễn ma kể từ lúc hẳn đặt chân tới thế giới ý thức ma huyễn rồi. Đầu tiên, nó khiến đạo tâm của hắn trở nên hỗn loạn, sau đó kích phát chấp niệm trong lòng, cuối cùng là làm chấp niệm càng thêm sâu sắc.
Nói cách khác, kể từ lúc rơi vào thế giới ý thức huyễn ma thì bản thân Dương Bách Xuyên đã bắt đầu lầm đường lạc lối.
Và đó mới là điểm đáng sợ của huyễn ma.
Tới cả bản thân cũng là sân nhà của nó, Dương Bách Xuyên hoàn toàn không có chút ưu thế nào. Nếu không nhờ chuông Đông Hoàng và cửa U Đô thì hắn đã sớm bị huyễn ma tóm gọn rồi. Không thể phủ nhận rằng sự xuất hiện của tượng thần bản mạng cũng là một lá bài tẩy mạnh, nhưng suy cho cùng thì thứ mà nguyên thần tu luyện thành là thần thông, chứ không phải tâm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3714352/chuong-4423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.