Thật ra lý do hắn nhờ vngười Tuyết Hương và Mông Điềm làm hộ pháp cho mình là vì không muốn để hai người họ dấn thân vào nguy hiểm, nhưng hiện tại, hắn lại phát hiện trong lúc bản thân chợp mắt, họ đã leo lên ngai vàng trên đại điện ngồi từ đời nào.
Hành động này khiến Dương Bách Xuyên tức điên, gân cổ rống lớn với hai người.
Giờ thì hay rồi, cả ba đều đã yên vị trên ngai vàng, đồng nghĩa với việc tất cả mọi người cùng bị nhốt trong thế giới ảo tưởng của biển ý thức, đúng không?
Nhưng chẳng hiểu sao hẳn cứ có cảm giác không đúng ở đâu đó, tiếc thay trong lúc nhất thời hắn không tài nào nghĩ ra nổi.
Bấy giờ, thấy hắn quát tháo mình, trên mặt hai người kia lập tức hiện rõ vẻ bối rối, vội vàng đứng bật dậy khỏi ma ỷ trong vô thức. Tuyết Hương chỉ bình tĩnh liếc nhìn Dương Bách Xuyên, lặng im không nói, còn Mông Điềm thì lắp bắp thưa: “Sư tôn, bọn con... bọn con... Mãi vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.
'Thấy vậy, Dương Bách Xuyên bỗng quay sang trách chim Thần Ma: “Con chim mất dạy kia, không phải ngươi bảo có ngươi canh chừng rồi hả? Sao lại thành ra thế này?”
“Khà khà, chuyện này không thể trách ta nha, ta nói họ cũng đâu có nghe.” Chim Thần Ma há miệng cười khằng khặc.
Dương Bách Xuyên càng nghĩ càng thấy lạ, lại tạm thời lại không tìm ra được. điểm bất thường. Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên thấy đầu ong ong hết cả lên, kế tiếp, hắn cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3711279/chuong-4404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.