Xem chừng lý do Phương Tịnh Thiên dẫn Cảnh Xán đi cũng chẳng tốt đẹp gì, ít nhất thì không tốt cho Cảnh Xán. Dương Bách Xuyên không mong nhìn thấy một tiên tử xinh đẹp như Cảnh Xán bị Phương Tịnh Thiên bắt đi hãm hại.
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ vô thức trong lòng hắn mà thôi. Ban nấy vừa mới xem thấy cảnh Cảnh Xán không một mảnh vải, còn chưa thưởng thức xong dư âm thì nàng ta đã bị Phương Tịnh Thiên bắt đi mất, điều này.
khiến họ Dương cảm thấy khó chịu vô cùng.
Mặt khác, hắn có cảm giác mục đích Phương Tịnh Thiên bắt Cảnh Xán đi chẳng tốt lành gì, chắc chắn có mưu đồ gì đó ẩn đằng sau.
Chỉ trong một khoảnh khắc, Phương Tịnh Thiên túm lấy Cảnh Xán, thoát khỏi đại trận do Mông Điềm bày ra, rồi biến mất.
Dương Bách Xuyên hét lớn, ra lệnh đuổi theo. Sau đó hắn chạy vội tới bên cạnh trận pháp, phát hiện có vài quỷ tiên của Mông Điềm đã bị Phương Tịnh Thiên tiêu diệt.
“Sư tôn, thứ cho đệ tử vô năng, không thể ngăn cản lão.” Mông Điềm hạ lệnh giải tán đại trận quỷ tiên, rồi tiến lên bẩm báo với Dương Bách Xuyên.
“Con đã muốn làm rất tốt, Phương Tịnh Thiên rơi vào ma đạo, tu vi cũng đột phá tới thượng phẩm Hỗn Nguyên cảnh, các con không ngăn nổi cũng là bình thường, bên ta tổn thất bao nhiêu người?” Dương Bách Xuyên hỏi Mông Điềm.
“Có tám người bị một chiêu của Phương Tịnh Thiên đánh cho hồn phi phách tán ạ.” Mông Điềm trầm giọng trả lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3709136/chuong-4389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.