Chương trước
Chương sau
Thấy sư phụ đã mở miệng, Cảnh Xán chỉ đành hung tợn lườm Dương Bách Xuyên một phát sắc lẻm, sau đó ngoan ngoãn lùi về sau. Còn Phương Tịnh Thiên vẫn giữ nguyên nụ cười tươi roi rói trên môi, hoà ái nói: "Dương đạo hữu đừng trách tiểu đồ, nó bị ta chiều hư rồi."

Lúc này, ngoài mặt Phương Tịnh Thiên chẳng mảy may để lộ vẻ tức giận, càng không hề có chút biểu cảm căm phẫn nào khi bị một tiểu bối đè đầu cưỡi cổ, trái lại còn tràn ngập ý cười dịu dàng như gió xuân. Hệt như ban nấy chẳng xảy ra chuyện gì cả.

Cảnh tượng ấy khiến bốn người Đinh Hòa Bình vẫn luôn chú tâm quan sát nấy. giờ cảm thấy lo lắng tột độ, bởi trong mắt họ, sự bình tĩnh, thong dong của Phương Tịnh Thiên là biểu hiện của việc ngấm ngầm ghi thù, cũng như lòng dạ thâm sâu khó đoán.

Còn Dương Bách Xuyên thì sao?

Làm gì có chuyện hắn lại không nhận ra tâm tư của con cáo già Phương Tịnh 'Thiên này chứ?

Chỉ là với hắn mà nói chuyện này chẳng có gì to tát, bởi thứ hắn muốn là chèn ép cái thói kiêu căng của Phương Tịnh Thiên, đồng thời hù dọa đám Hình Uyên Minh một phen. Và thể theo biểu hiện của Hình Uyên Minh thì hắn đã đạt được mục đích của mình rồi.

Về phần Phương Tịnh Thiên nhỏ nhen, thích mang thù... cái này không quan trọng.

Biết điều thì đừng có dại mà gây chuyện với hắn! Bằng không hắn sẽ khiến lão bất tử đó phải hối hận vì đã đặt chân tới thế giới này.

"Nơi này không nên nán lại lâu, ông đi trước mở đường đi." Dương Bách Xuyên thản nhiên sai sử Phương Tịnh Thiên.

Hắn biết với những lão cáo già này, ngươi càng tỏ ra yếu đuối bao nhiêu, họ sẽ càng được nước lấn tới bấy nhiêu. Trong thế giới kẻ mạnh làm vua, thực lực. chính là thứ quyết định tất cả. Và hiện tại, họ Dương đang phơi bày thực lực của bản thân ra cho họ xem. Đừng thấy tu vi hiện tại của hắn chỉ có Đại La đại viên mãn mà lầm, dù có đối đầu với lão bất tử mạnh cỡ Phương Tịnh Thiên, hắn cũng chẳng mảy may lo sợ đâu.

Nghe thấy mệnh lệnh của Dương Bách Xuyên, Phương Tịnh Thiên chỉ bật cười, rồi gật đầu tỏ ý đã biết. Nhưng khoảnh khắc ông ta cúi mặt xuống, nơi đáy mắt lập tức xuất hiện sát ý dày đặc. Kế tiếp, ông ta quay sang, gật nhẹ đầu với Hình Uyên Minh. Hình Uyên Minh lập tức ra hiệu cho hai Đại La đứng bên cạnh tiến về phía cửa cung, sau đó mọi người im lặng đuổi theo sau...

Phương Tịnh Thiên cũng ra lệnh cho hai thị vệ Đại La đi theo bên cạnh để tiện đối phó với những tình huống bất ngờ.

Nhóm xuất phát sau cùng chính là người của Luyện Tạo Tiên Minh.

Bấy giờ, mọi người chẳng có chút thông tin gì về cửa cung sừng sững ngay. trước mặt, có trời mới biết cửa cung này có gì bất thường, hay là sau khi mở cửa ra sẽ gặp phải tình huống gì mà thôi.

Lát sau, hai vị Đại La của Ma Đan Điện dẫn đầu tiến lại gần cửa cung, cẩn thận kiểm tra một lượt, sau đó một trong hai người lên tiếng: "Bẩm điện chủ, trên cửa không có trận pháp, có thể mở cửa bước vào trong."

Hình Uyên Minh liếc nhìn Dương Bách Xuyên, hỏi: "Dương đạo hữu thấy sao?"

Hiện tại, Hình Uyên Minh đã nhận ra ở chỗ này, người có quyền quyết định là Dương Bách Xuyên. Ngay từ đầu lão ta đã cảm thấy thằng nhãi này có gì đó rất lạ, giờ tới cả con cáo già như Phương Tịnh Thiên cũng không dám đắc tội hẳn, lão ta

vẫn nên khiêm tốn một chút, hỏi ý Dương Bách Xuyên trước cho an toàn.

"Mở cửa cung." Dương Bách Xuyên thẳng thừng ra lệnh.

"Mở đi." Hình Uyên Minh tức khắc sai sử hai thuộc hạ. "Ầm ầm..."

mì thanh trầm đục vang lên, cánh cửa vừa cao, vừa dày, vừa nặng được một hộ vệ của Hình Uyên Minh đẩy ra.

"Vù vù..."

Khoảnh khắc cửa cung hé mở, một lưồng gió lạnh lếo thổi ngang qua mặt mọi người, kèm theo là tiếng rít chói tai. Điều này khiến toàn thân họ run lên bần bật, nhưng làn gió chỉ lướt qua rồi thôi, không có gì xảy ra tiếp nữa.

Đoàn người đề cao cảnh giác một hồi, thấy không có gì bất thường thì khế thở phào nhẹ nhõm.

"Tiến vào." Dương Bách Xuyên hô lớn.

Hai thuộc hạ của Hình Uyên Minh nơm nớp lo sợ bước vào trong, nhưng vẫn không xuất hiện điều gì bất thường cả. Sau khi mọi người tiến vào, họ phát hiện nơi này là một quần thể cung điện rộng lớn, chỗ họ đang đứng chỉ có thể xem là một khoảng sân trước cung điện, phóng mắt ra xa sẽ thấy đằng sau có rất nhiều đình đài cung điện.

Khoảng sân này không quá lớn, chỉ khoảng trăm mét vuông. Chờ người cuối cùng bước qua khỏi cửa cung, sau lưng bỗng vang lên một tiếng "rầm' vang dội.

Dương Bách Xuyên biến sắc. "Cửa tự động đóng lại." Kim Quy tiên nhân run run nói. "Mọi người cẩn thận." Dương Bách Xuyên lớn tiếng nhắc nhở.

Với mọi người có mặt ở đây mà nói, tình huống này quá mới lạ, khác hẳn cái lần đụng độ hồn ma cổ xưa. Bấy giờ, trong đầu mỗi người hiện lên vô số suy nghĩ, không ai giống ai, đặc biệt là Hình Uyên Minh chịu trách nhiệm đi trước mở đường, hiện tại, lão ta có cảm giác bản thân đã bị Phương Tịnh Thiên lừa. Hình Uyên Minh tức giận trừng Phương Tịnh Thiên, cùng là bá chủ một phương của Tiên Đan Thành, ai sợ ai chứ, tạm thời lão ta âm thầm ghi nhớ món nợ này trước, chờ khi nào về tới sẽ tính sổ với Phương Tịnh Thiên sau.

Còn Phương Tịnh Thiên thì chẳng hề nhận ra tâm tư của Hình Uyên Minh, trong đầu ông ta lúc này chỉ còn mỗi lòng căm hận với Dương Bách Xuyên. Hôm nay, mặt mũi của ông ta xem như đã bị một tên tiểu bối như Dương Bách Xuyên dẫm nát dưới chân, còn tiện thể giày xéo một phen.

Bốn người Đinh Hòa Bình biết Phương Tịnh Thiên chắc hận Dương Bách Xuyên muốn chết, có điều trước tình hình hiện tại, dù biết mọi hành động của con cáo già này xuất phát từ mưu đồ đen tối, nhưng không ai rảnh mà vạch trần ông ta, chỉ ngấm ngầm ghi nhớ trong lòng thôi.

Sau khi tiến vào cửa cung, mọi người tạm vất những chuyện này ra sau đầu, tập trung chú ý phía trước mặt...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.