Dương Bách Xuyên có hơi chán ghét Phương Tĩnh Thiên, nhưng hắn cũng không ra tay. Bởi vì ngay cả bản thân Phương Tĩnh Thiên còn không cứu, chứ đừng nói tới một người ngoài như hắn.
Trơ mắt nhìn gã thị vệ bị ma hồn cổ cắn nuốt thành xác khô.
Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi nói: “Mọi người nhớ kỹ, đối phó với ma hồn cổ, chỉ có dùng lửa thôi động lực Tiên Hồn, lấy sức mạnh tiên hồn đốt cháy thì mới có thể diệt ma hồn, nếu không thì những cách khác đều vô dụng, bây giờ mọi người xông thẳng qua đi, không cần phải dây dưa với những ma hồn này nữa, chúng ta làm việc chính.”
Dương Bách Xuyên nói những lời này cho đám Đinh Hòa Bình nghe, đương nhiên còn cả những người của Vân Hỏa Các, còn Phương Tĩnh Thiên có tin hay không thì tùy.
Dù sao thì hắn cũng tin vào cách mà chim Thần Ma đã nói.
Hắn nói xong, đám người Đinh Hòa Bình đương nhiên là tin tưởng, nhưng Phương Tĩnh Thiên lại lộ ra vẻ nghi ngờ, nhưng lúc này ông ta vẫn ông nhịn được nói: “Dương đạo hữu, cách mà ngươi nói có hiệu quả thật không?”
“Tin hay không thì tùy ông!” Dương Bách Xuyên thản nhiên đáp, hắn quay sang nói với đám người Đinh Hòa Bình: “Mọi người nhớ kỹ, dùng phương pháp mà ta nói để đối phó với ma hồn cổ, một đường xông thẳng về phía trước, cố gắng không dừng lại, phải nhớ là trợ giúp lẫn nhau, không biết nơi này có bao nhiêu ma hồn cổ, thế nên tất cả phải đoàn kết mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3709109/chuong-4362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.