Người của Phương Tĩnh Thiên đã được trải nghiệm, chỉ có bọn họ mới hiểu được tình hình.
Cần phải hỏi rõ mới được. "Phương Các chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Đinh Hoà Bình hỏi.
Phương Tĩnh Thiên thở dài: "Ôi~ Sau khi bọn ta rời đi được khoảng chừng ngàn mét thì đụng phải một đám ma khí cuồn cuộn, ban đầu bọn ta cũng không để ý nên xông thẳng qua, kết quả có một thuộc hạ đột nhiên giật giật, trong nháy. mắt hoá thành người khô, như thể bị vật gì đó hút khô vậy."
"Sau đó ta mới phát hiện là từng bóng người, hoặc có thể nói là ma hồn thượng cổ, vô cùng quỷ dị, chúng có thể hóa thân thành ma khí, cái bóng ẩn giấu trong ma khí, mọi công kích đều không có tác dụng, đánh vào người bọn họ cũng chỉ biến thành một chùm ma khí, đồng thời lần nữa ngưng tụ thành hình."
"Điều đáng sợ là mặc dù đều sẽ biến mất, nhưng chúng ta sẽ không thể nhìn thấy chúng biến mất, giống như cái bóng ẩn nấp trong không khí vậy. Lúc này, mặc dùmọi người nhìn thấy ma khí đã biến mất, nhưng nói không chừng những ma hồn thượng cổ này đang đi tới gần chúng ta đấy..."
"Được rồi, đám người Phương Tĩnh Thiên các ngươi, nói cả buổi cũng chỉ là dẫn thêm phiền phức đến bên người bọn ta, từ đó đến giờ mà sao các ngươi không cút đi xa một chút, đừng khiến bọn ta phải chuốc lấy hoạ cùng..." Bảo Thuận Quang lớn tiếng chửi ầm lên.
Phương Tĩnh Thiên cười khổ nói: "Bảo đại sư,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3709106/chuong-4359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.