Chương trước
Chương sau
Người của Phương Tĩnh Thiên đã được trải nghiệm, chỉ có bọn họ mới hiểu được tình hình.

Cần phải hỏi rõ mới được. "Phương Các chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Đinh Hoà Bình hỏi.

Phương Tĩnh Thiên thở dài: "Ôi~ Sau khi bọn ta rời đi được khoảng chừng ngàn mét thì đụng phải một đám ma khí cuồn cuộn, ban đầu bọn ta cũng không để ý nên xông thẳng qua, kết quả có một thuộc hạ đột nhiên giật giật, trong nháy. mắt hoá thành người khô, như thể bị vật gì đó hút khô vậy."

"Sau đó ta mới phát hiện là từng bóng người, hoặc có thể nói là ma hồn thượng cổ, vô cùng quỷ dị, chúng có thể hóa thân thành ma khí, cái bóng ẩn giấu trong ma khí, mọi công kích đều không có tác dụng, đánh vào người bọn họ cũng chỉ biến thành một chùm ma khí, đồng thời lần nữa ngưng tụ thành hình."

"Điều đáng sợ là mặc dù đều sẽ biến mất, nhưng chúng ta sẽ không thể nhìn thấy chúng biến mất, giống như cái bóng ẩn nấp trong không khí vậy. Lúc này, mặc dùmọi người nhìn thấy ma khí đã biến mất, nhưng nói không chừng những ma hồn thượng cổ này đang đi tới gần chúng ta đấy..."

"Được rồi, đám người Phương Tĩnh Thiên các ngươi, nói cả buổi cũng chỉ là dẫn thêm phiền phức đến bên người bọn ta, từ đó đến giờ mà sao các ngươi không cút đi xa một chút, đừng khiến bọn ta phải chuốc lấy hoạ cùng..." Bảo Thuận Quang lớn tiếng chửi ầm lên.

Phương Tĩnh Thiên cười khổ nói: "Bảo đại sư, ta cũng không biết các ngươi sẽ đi về hướng này ~"

"Phương Các chủ, làm sao các ngươi chắc chắn đó là ma hồn thượng cổ mà không phải một sinh linh khác?" Dương Bách Xuyên hỏi vào mấu chốt vấn đề.

Lúc này, Phương Tĩnh Thiên mới nhìn ra, trong đám người Tiên Minh Luyện 'Tạo này, Dương Bách Xuyên này mới là nhân vật nòng cốt, cho nên ông ta không cảm thấy kỳ lạ khi Dương Bách Xuyên đặt câu hỏi.

Ông ta bèn mở miệng đáp: "Dương đạo hữu chắc cũng biết một chút tình hình ở thành Ma tộc nhỉ, Phương mỗ cũng chỉ xem qua điển tịch, ta biết rất rõ thứ chúng ta gặp phải chính là ma hồn thượng cổ, nhưng mà đẳng cấp sẽ không quá cao, chắc là tiểu ma hồn cấp bậc thấp nhất, nhưng thật sự quá kỳ lạ, hoàn toàn không thể đánh chết cũng không thể tiêu diệt được."

Sau khi Dương Bách Xuyên được xác nhận, hắn bắt đầu hỏi chim Thần Ma, theo lời nói của Phương Tĩnh Thiên, cũng không phải những ma hồn thượng cổ này mạnh lắm, mà là bọn họ chưa tìm phương pháp diệt trừ mà thôi.

Dựa theo lời nói của Phương Tĩnh Thiên, những ma hồn thượng cổ này có hai đặc điểm đối phó, thứ nhất là chúng có thể có thủ đoạn ẩn thân cùng loại, thứ hai là sau khi đánh tan thì sẽ biến thành ma khí và có thể ngưng tụ trở lại, nghe thì không thấy nhược điểm gì.

Nhưng Dương Bách Xuyên nghĩ rằng bất kỳ sinh linh nào cũng đều sẽ có điểm yếu, cho dù là ma hồn thượng cổ cũng không ngoại lệ, quan trọng là xem thử có thể tìm ra đúng phương pháp hay không.

Mà chim Thần Ma có kiến thức uyên thâm, có lẽ sẽ có cách, cho nên hắn cần phải tham khảo ý kiến của chim Thần Ma.

"Quạ đen, đừng giả vờ chết nữa, ngươi nghĩ sao về ma hồn thượng cổ?" Dương Bách Xuyên truyền âm hỏi chim Thần Ma đang ngồi xổm trên vai hắn.

"Ta có thể giải quyết cái rắm gì chứ, lão tử đã nói rồi, tên gà yếu nhà ngươi đừng lo chuyện lung tung nữa, chẳng phải ngươi cũng nghe rồi sao, tiểu tử này chơi bẩn thì đụng phải tường sắt cũng đáng đời." Chim Thần Ma không hề khách khí, truyền âm lại chửi bới.

"Con chim lắm lông nhà ngươi, nói ngươi mập thì ngươi lại xù lông lên, ta đang nghiêm túc hỏi ngươi đấy, nói cho rõ ràng, có cách nào giải quyết không? Sau này ngươi còn muốn tiên đan không đây?" Đối với chim Thần Ma, Dương Bách Xuyên cũng nắm bắt được một số tập tính của nó, chẳng hạn như thích uy hiếp.

"Ách...... Tiểu tử chết tiệt nhà ngươi, được rồi, không phải là không có cách nào, nhưng lão tử cần phải xem xét tình hình trước mới có thể tìm ra cách đối phó, ngươi tìm cách đi thử một chút thủ đoạn ra tay của bọn chúng đi, để lão tử xem xem ma thần thượng cổ này có đức hạnh gì rồi nói tiếp."

Nói đến đan dược, chim Thần Ma lại mất hết tiết tháo.

Phương pháp xử lý chính là đề nghị một người nào đó đi thử thủ đoạn ra tay của bọn chúng, trước tiên phải xem thử tình hình rồi mới có thể tìm được cách đối phó với ma hồn thượng cổ.

Dương Bách Xuyên lúc này mới nheo mắt lại, nhìn Phương Tĩnh Thiên nói: "Dựa theo lời nói của Phương Các chủ ngươi, có phải lúc này những ma hồn thượng cổ này đang ẩn mình và đang ở nơi mà chúng ta không thể nhìn thấy không? Hay có lễ là đang tiến gần về phía chúng ta rồi?"

"Đúng vậy, chắc chắn là như thế, những ma hồn thượng cổ này rất quái dị, bọn chúng có khả năng ẩn thân, nói không chừng lúc này bọn chúng đã đến gần chúng ta rồi, nhưng không biết Dương đạo hữu có biện pháp đối phó nào không?” Phương Tĩnh Thiên luôn cảm thấy Dương Bách Xuyên rất thần bí, nói không chừng tiểu tử này có cách.

"Cách thì cũng có, nhưng cần sự phối hợp của Phương Gác chủ." Dương Bách Xuyên cười nói.

Nghe vậy, trong lòng Phương Tĩnh Thiên đột nhiên cảnh giác, ngập ngừng hỏi: "Phối hợp thế nào?”

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười: "Đơn giản thôi, ta cần tận mắt quan sát thủ đoạn tấn công của ma hồn thượng cổ, cho nên cần Phương Các chủ phái một người đi thử tấn công."

"Dương Bách Xuyên, ngươi có ý gì, để cho người của bọn ta đi chịu chết sao?"

Phương Tĩnh Thiên còn chưa lên tiếng thì Cảnh Xán ở bên cạnh đã tức giận lớn tiếng nói.

"Ha ha, các ngươi có thể không phái người đi, nhưng... sau này cũng đừng hòng muốn đi theo bọn ta, bọn ta chỉ nghênh đón đồng minh chứ không chào đón hạng người thích lật lọng. Trước đó lúc mới tiến vào đây không phải chúng ta đã nói xong rồi sao, mọi người cùng tiến cùng lùi, nhưng chính các ngươi muốn tự mình đi, thế nào, thật sự cho rằng thiên tài địa bảo ở nơi này dễ tìm như thế sao?"

"Các ngươi tìm được chưa? Ha ha, lúc này lão tử có cách giải quyết nguy cơ trước mắt, cần người đi thử một chút, các ngươi không nghĩ ra lại không muốn bỏ sức à? Còn muốn chiếm tiện nghỉ ư, những chuyện tốt đẹp trong thiên hạ đều được tạo ra cho các ngươi à? Mẹ nó, muốn sống thì phái người đi thử đi, nếu không thì đừng trách."

sau đó nói với một thị vệ cấp Đại La thượng phẩm bên cạnh: "A Tứ, ngươi tiến lên phía trước thăm dò thử đi."

Thị vệ này tên là A Tứ, lúc nghe thấy Phương Tĩnh Thiên gọi tên thì cả người hắn ta run lẩy bẩy, nhưng hết cách rồi, Phương Tĩnh Thiên là Các chủ, hắn ta chỉ có thể tuân lệnh.

"Vâng, thuộc hạ đi ngay đây."

Thị vệ tên A Tứ vừa dứt lời, hắn ta trực tiếp đi về phía chỗ ma khí vừa biến mất trước mặt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.