Dương Bách Xuyên nghe Bảo Thuận Quang nói vậy, suýt chút nữa đã cười ra tiếng, không ngờ Bảo Thuận Quang cũng biết bẫy người khác.
Nếu như Hình Uyên Minh đồng ý thì nhất định sẽ rỉ máu. Chờ xem kịch vui vậy.
Lúc này, đột nhiên Tuyết Hương nhỏ giọng nói: “Có phải ngươi biết cách ra ngoài không?”
“Haha, ngươi thông minh đấy, nhưng khoan hãy nói, để lão Bảo vả mặt Hình Uyên Minh đi, haha ~” Dương Bách Xuyên cười xấu xa.
Bên kia, Bảo Thuận Quang nói trong vòng một phút đồng hồ sẽ tìm được lối ra, hơn nữa còn muốn đặt cược, điều này khiến Huỳnh Uyên Mình còn đang giêu cợt phải sửng sốt.
Vừa rồi còn đỏ mặt tía tai, nói không có cách phá, cũng không nhắc gì tới lối ra, vừa chớp mắt đã nói có thể tìm được đường ra, lừa ai chứ?
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng Huỳnh Yên Minh lại bị Bảo Thuận Quang nhìn chằm chằm với vẻ mặt như đang nói 'Ngươi không dám chính là đang nhận thua' chọc giận.
“Hừ, ta không tin ngươi có năng lực như vậy, nói xem đánh cược cái gì, lão tử theo tới cùng.” Huỳnh Yên Minh hừ lạnh nói.
Bảo Thuận Quang cười gian: “Đơn giản, cược năm nghìn tiên thạch...trung phẩm”
Bảo Thuận Quang còn kéo dài giọng, bổ sung thêm: “Ngươi dám không?” Năm nghìn tiên thạch trung phẩm đối với cao thủ cấp bậc Hỗn Nguyên cũng không phải là số lượng nhỏ, cho dù Huỳnh Uyên Minh có là điện chủ điện Ma Đan
cũng vậy.
Trước ánh mắt của tất cả mọi người, Huỳnh Uyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3709099/chuong-4352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.