Chương trước
Chương sau
Dương Bách Xuyên nghe chim Thần Ma nói vậy thì cũng yên tâm, chỉ cần con chim lắm lông này chịu đựng được là được, suy nghĩ một chút hắn thấy cũng phải, một giọt tinh huyết của con hàng này có thể cứu mạng hắn, còn có thể giúp hắn tăng lên hai tiểu cảnh giới liên tiếp, bản thân nó đã chứng tỏ là nó không đơn giản, một viên tiên đan Đại La chắc là không nhằm nhò gì. 

 Đòi tiếp cũng không có cửa. 

 Muốn luyện chế ra tiên đan Kim Nguyên Đại La có thể nói là hắn đã rơi vào cửu tử nhất sinh mới luyện chế được một lò chín viên, lấy đâu ra mà cho con chim lắm lông này làm đồ ăn vặt chứ? 

 "Tiểu tử nhà mi đừng có keo kiệt như thế được không, phải biết rằng nếu không phải lần trước nhờ có một giọt tinh huyết bản mạng của ông đây thì con gà yếu nhà mi đã chết từ lâu rồi đấy?" 

 Chim Thần Ma bắt đầu than vãn kể công. 

 Dương Bách Xuyên thật sự không thể phản bác chuyện này, đích thật là con hàng này đã cứu hắn một mạng. 

 Suy nghĩ một hồi rồi hắn nói: "Chờ lần sau ta luyện chế thêm đi, lần này thì đừng hòng, mau cút đi, đừng quấy rầy ta." 

 "Quỷ hẹp hòi ~ con gà yếu...." Chim Thần Ma mắng chửi rồi bay đi. 

 Tuyết Hương đứng ở một bên nhìn Dương Bách Xuyên và Chim Thần Ma đấu võ mồm, nàng ấy không khỏi cười khúc khích. 

 Dương Bách Xuyên nhìn nụ cười trên mặt Tuyết Hương, lại một lần nữa biến thành dáng vẻ mê gái. 

 Hết cách rồi, Tuyết Hương cười lên trông rất quyến rũ. 

 Trong lúc ngây ngốc, hắn không kìm lòng được mà bước tới hôn Tuyết Hương...... 

 "Chủ nhân, ta trở về rồi ~" 

 Nhưng đúng lúc này, giọng nói không đúng lúc của Yến Xích Hà truyền đến. 

 "Ta.... Ta trở về lấy tiên đan tu luyện ~" 

 Lúc này, Tuyết Hương đỏ mặt nói nhỏ một câu rồi vội vàng chạy trốn, thực ra, trong ba trăm năm Dương Bách Xuyên bế quan, nàng ấy thường nhờ Yến Xích Hà đưa nàng ấy ra ngoài đi dạo phố khắp nơi ở thành Tiên Đan...... 

 Ba trăm năm cũng đủ thời gian để nàng ấy học được rất nhiều nền văn minh của Nhân tộc. 

 Ví dụ như vấn đề giữa nam nữ là hấp dẫn nàng ấy nhất, cũng là chuyện nàng ấy muốn biết nhất, vừa rồi Dương mỗ nhìn nàng ấy trìu mến rồi cũng hôn nàng ấy, Tuyết Hương biết đây là cách thể hiện tình yêu giữa các cặp đôi yêu nhau. 

 Mặc dù nàng ấy không hiểu cụ thể là thế nào, nhưng nhịp tim của nàng ấy vô thức đập nhanh hơn, hơn nữa, ở sâu trong nội tâm thế mà lại xuất hiện một chút vui mừng và chờ mong. 

 Kết quả lại bị giọng nói oang oang của Yến Xích Hà cắt đứt, nàng ấy nhất thời đỏ mặt chạy đi. 

 "Yến, Xích, Hà ~" 

 Chuyện tốt của Dương Bách Xuyên bị cắt ngang, hắn đột nhiên tức giận đến mức hàm răng cũng đau, hắn nghiến răng gọi tên Yến Xích Hà. 

 Một vệt sáng lóe lên, Yến Xích Hà không biết tại sao lại xuất hiện bên cạnh Dương Bách Xuyên, nhìn Dương Bách Xuyên đang nghiến răng, hỏi: "Chủ nhân, ngài bị làm sao vậy? Có phải là đau răng không? Không đúng nha, lẽ ra tiên nhân không bị đau răng mới đúng ~" 

 "Ta..." 

 Dương Bách Xuyên không nói nên lời. 

 Quên đi, so đo với tên thiếu dây thần kinh này làm gì. 

 Hắn hít sâu một hơi nói: "Không sao, bảo ngươi đi mời người mà người đâu rồi?" 

 "Tới rồi, bọn họ đang đi phía sau, tới ngay đấy." Yến Xích Hà cảm thấy sắc mặt Dương mỗ lúc này không có thiện cảm chút nào, hắn ta nơm nớp lo sợ, may mà hắn ta không nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, nếu không thì sẽ không ngây ngốc như thế. 

 "Cầm lấy đan dược này đi bế quan tu luyện, nếu không đột phá thì không được phép ra ngoài." Cho Yến Xích Hà một viên đan Kim Nguyên Đại La, Dương Gian vẫn rất hào phóng với người của mình. 

 "Ah~ Đa tạ chủ nhân, ngài đối xử với thuộc hạ thật sự quá tốt rồi, lòng trung thành của thuộc hạ đối với chủ nhân có nhật nguyệt chứng dám, giống như nước sông cuồn cuộn liên miên bất diệt…" 

 "Cút ~" 

 "Ah ~ Chủ nhân, ta lập tức cút ngay đây~" 

 Dương mỗ bị tên này phá hỏng chuyện tốt, bây giờ đang muốn làm hắn ta biến mất thì không ngờ lại có chuyện như vậy, cho nên không thể không thưởng cho hắn ta một cú đá nữa, trực tiếp đá bay Yến Xích Hà đi. 

 "Bái kiến chủ nhân, không biết chủ nhân đang tức giận vì cái gì thế?" Lúc này, Bảo Thuận Quang đã đến. 

 "Bái kiến Đại Tông sư~" 

 Ba người Đinh Hòa Bình cũng đi tới. 

 "Không có gì đâu, tất cả không cần đa lễ, ta không quen, ta tìm các ngươi đến đây là bởi vì ta đã phát hiện hai câu thoại ở động phủ của Lạc Dương đại nhân, có thể liên quan đến việc mất tích của Lạc Dương, để ta dẫn các người đi xem ~" 


 "Tiên đan thành trong thành, Ma đạo ma trong ma, đây là..." Giọng điệu của Biên Long trở nên trịnh trọng. 

 Diêu Bất Ngôn lên tiếng: "Chẳng lẽ Lạc Dương đại nhân chưa hề rời khỏi thành Tiên Đan, đúng rồi, đúng rồi, chẳng trách chúng ta đã tìm kiếm lâu như vậy mà cũng không có tin tức, hắn nhất định là đã đi tới nơi đó." 

 "Phải làm sao mới ổn đây?" Bảo Thuận Quang cũng có vẻ lo lắng. 

 Thấy vậy, Dương Bách Xuyên biết bốn người bọn họ biết nơi này, không nhịn được hỏi: "Nàng đi đến đâu rồi?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.