Chương trước
Chương sau
Trong suy nghĩ của Diêu Bất Ngôn và Biên Long, trên đạo luyện đan, Dương Bách Xuyên đã đạt đến cấp bậc đại tông sư, sau này không thiếu xin Dương Bách Xuyên giúp đỡ luyện đan, nên không có khả năng đứng ở bên Bảo Thuận Quang.

Bảo Thuận Quang là Hỗn Nguyên Đạo Tiên, lão tiên nhân tu luyện vạn năm, đang cảm thấy vô cùng xấu hổ, ai mà ngờ tên tiểu tử Dương Bách Xuyên này lại yêu nghiệt như vậy.

Không lẽ thật sự phải làm người hầu cho Dương Bách Xuyên, truyền ra ngoài ông ta sống kiểu gì?

Nhưng nói đi nói lại, có vẻ làm người hầu cho một Luyện Đan đại tông sư cũng không có gì mất mặt, nhìn qua thì Dương Bách Xuyên có tiền đồ vô lượng, sau này có thể đạt đến trình độ cao hơn trong Đan Đạo.

Nghĩ đến đây, Bảo Thuận Quang bắt đầu do dự.

Lúc này Dương Bách Xuyên cười to: “Thôi, ta cũng chỉ đùa với Bảo đại sư chút thôi, trên đạo tu luyện ra là hậu bối, lúc nãy đã thất lễ rồi, mong đại sư đừng để ý.”

Thật ra Dương Bách Xuyên nói rất chân thành, hắn cũng nghĩ nếu lựa chọn gia nhập Tiên Minh Luyện Tạo, sau này phải giao tiếp rất nhiều với bộ Trận Pháp, nếu Bảo Thuận Quang làm người hầu của hắn, tương đương hắn đã đắc tội với một đống người.

Bảo Thuận Quang nghe vậy, ngẩng đầu nhìn hai tròng mắt chân thành của Dương Bách Xuyên, biết Dương Bách Xuyên không nói giỡn.

Lập tức cảm thấy chính mình tu luyện vạn năm nhưng vẫn chưa đến đâu, tâm cảnh còn không bằng một hậu bối, mặt già đỏ bừng.

Đồng thời ở lúc này cũng hiểu ra một số vấn đề, cũng đưa ra quyết định.

Lập tức bước lên một bước, quỳ gối nói: “Người tu luyện rất coi trọng sự chân thành và danh dự, nếu không đó là phá đạo tâm.”

Bảo Thuận Quang nghiêm túc nói, sau đó bái một bái: “Bảo Thuận Quang bái kiến chủ nhân, từ hôm nay trở đi cho dù trời sụp đất nứt, ta nguyện ý đi theo làm người hầu cho chủ nhân.”

Biến hóa này của Bảo Thuận Quang lại làm Dương Bách Xuyên hơi không thích ứng, tiểu gia cho ngươi một bậc thang, sao ngươi lại còn quỳ gối làm gì?

Có chút không hiểu. Ba người Đinh Hòa Bình cũng sửng sốt, sau đó ba người nhìn nhau cười.

Dù sao ba người cũng là lão quái tu luyện, nhìn ra được vì sao Bảo Thuận Quang lại vậy.

Đây là sự biến hóa trên tâm cảnh, tâm cảnh có đột phá sẽ trợ giúp rất lớn cho †u luyện.

Định Hòa Bình lên tiếng: “Chúc mừng lão Bảo.”

Mặc dù ông ta và Bảo Thuận Quang đấu miệng với nhau rất lâu, nhưng thực tế cũng không có thù, ngược lại bốn người bọn họ trấn giữ Tiên Minh Luyện Tạo thành Tiên Đan, cùng trải qua rất nhiều chuyện, tình cảm rất tốt.

Năm đó Bảo Thuận Quang tìm ông ta luyện chế đan dược, vì có nỗi khổ bất đắc dĩ nên không đồng ý, thế nên từ đó về sau Bảo Thuận Quang mới đấu với ông †a, nhưng cũng chỉ giới hạn trong đấu võ mồm, trên thực tế trong lòng hai người đều rõ hạn cuối.

Lúc này Đinh Hòa Bình lên tiếng chúc mừng bởi vì ông ta biết Bảo Thuận Quang đã hiểu rõ, bây giờ lên tiếng, lão Bảo có thể nghe lọt tai, không như trước

kia, dù ông ta nói gì cũng chỉ đổi lấy mấy câu nói móc của lão Bảo.

Trên thực tế, ở trong lòng Đinh Hòa Bình, Bảo Thuận Quang cũng không hư.

Càng làm cho ông ta vui mừng là biểu hiện của Dương Bách Xuyên.

Hôm nay Bảo Thuận Quang cũng coi như đã bước ra bước đầu tiên.

“Ha ha ha... Nhờ phúc của chủ nhân ta mới phát hiện có đôi khi tu tâm còn quan trọng hơn tu luyện.” Bảo Thuận Quang cười to, nói.

Dương Bách Xuyên cũng đã nhìn ra, Bảo Thuận Quang thật sự thành tâm thực hiện đánh cuộc.

Ngược lại làm hắn có ấn tượng rất tốt về ông ta.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.