Chương trước
Chương sau
"Hàn Dương huynh, cứ giao tên nhãi kia cho ta."

Đông Nhan lên tiếng. Sau khi ông ta nói xong, thân hình lóe lên xông thẳng tới chỗ Dương Bách Xuyên. Lão già chết tiệt này nói rất rõ ràng, để ông ta đối phó với Dương Bách Xuyên, còn Yêu Tiên cường đại Tuyết Hương thì để cho Đại Kiếm sư Hàn Dương đối phó.

Nghe vậy, Đại Kiếm sư Hàn Dương khẽ nhếch môi.

Cố Liên Hoa nhỏ giọng mắng: "Kiếm gia gia, Đông Nhan lão quỷ quá vô sỉ. Tu vi của Dương Bách Xuyên cao bao nhiêu chứ, còn nha đầu kia lại là Yêu Tiên cường đại, như vậy thì lão ta được lợi.

Đại Kiếm sư Hàn Dương cười ha hả nói với Cố Liên Hoa: "Liên Nhi đừng giận, hiện giờ vẫn chưa thể khẳng định ai được lợi, ai chịu thiệt."

Cố Liên Hoa rất hiểu Kiếm gia gia, nghe giọng điệu thì hình như ông ta cho. rằng Dương Bách Xuyên mới là mối nguy hiểm lớn nhất. Nàng ta không nhịn được bèn hỏi: "Kiếm gia gia, ý người là Dương Bách Xuyên còn khó giải quyết hơn Yêu 'Tiên bên cạnh hắn?”

"Ha ha, dựa theo những gì con nói lúc trước, năm trăm năm trước tên nhãi Dương Bách Xuyên chỉ là một Chân Tiên mà thôi, nhưng bây giờ hắn đã là Kim Tiên đại viên mãn, xem chừng hắn có thể bước vào cảnh giới Đại La bất cứ lúc. nào. Phương thức tu luyện này e là tìm khắp Tiên Giới cũng không tìm ra mấy cái. Năm trăm năm nhỏ chỉ là năm mươi ngày ở Tiên Giới mà thôi.

Tốc độ tu luyện đáng sợ như vậy có gọi là yêu nghiệt cũng không ngoa. Hơn nữa, nhìn tên nhãi Dương Bách Xuyên kia, lão phu chỉ cảm nhận được tu vi của hắn, ngoài ra không thể nhìn thấu những cái khác. Ngược lại hắn còn mang lại cho ta cảm giác nguy hiểm.

Lão già Đông Nhan cho rằng mình đã chọn một quả hồng mềm, nhưng e là lão đã cắn phải một tảng đá cứng. Con cứ ở một bên xem kịch vui, ta đi gặp Yêu Tiên kia. Bây giờ xem ra tất cả đều không đơn giản."

Đại Kiếm sư Hàn Dương cảm thán, lao vụt đi...

Thật ra thời gian ông ta nói chuyện không dài, gần như ra tay ngay sau Đông Nhan.

Đông Nhan đã chọn Dương Bách Xuyên, tất nhiên đối thủ của ông ta là Tuyết Hương.

Đối mặt với sự tấn công của Đông Nhan, Dương Bách Xuyên híp mắt lại.

Hắn biết ưu khuyết điểm của mình. Đối mặt với lão già Đông Nhan, hắn phải thi triển tất cả thủ đoạn có thể sử dụng mới được. Không thể đối đầu trực diện, bởi vì người chịu thiệt sẽ là hắn.

Thấy Đông Nhan lao tới tấn công, Dương Bách Xuyên nhắm hai mắt.

Lúc này hắn phải sử dụng ưu thế của mình để đấu với Đông Nhan.

Mà ưu thế thứ nhất là tâm hồn cảm ứng.

Hiện tại tâm khiếu đã thăng cấp một lần, có thể cảm ứng và biết trước đòn tấn công nguy hiểm.

Lúc này Dương Bách Xuyên nhắm mắt là để cảm ứng đòn tấn công của Đông Nhan tốt hơn.

€ó thể giúp tâm khiếu tập trung và bình tĩnh lại.

Dù sao sau khi tâm khiếu biến hóa, hắn có thể cảm ứng được ba trăm sáu mươi độ không góc chết ở xung quanh, không khác gì mở mắt.

Như vậy càng tập trung hơn.

€ó điều tâm hồn cảm ứng của hắn cũng có nhược điểm, phạm vi vẫn chỉ trong vòng một trăm mét.

Phạm vi trên trăm mét thì không cảm ứng được.

Nhưng hiện tại Dương Bách Xuyên thấy như vậy cũng đủ rồi.

Chỉ cần hắn có thể đối phó với lão già Đông Nhan là được. Về phần Tuyết Hương bên kia, Dương Bách Xuyên biết bây giờ mình lo lắng cũng vô dụng, hắn không giúp được gì, chỉ có thể tin tưởng thực lực của Tuyết Hương có thể đối kháng với Đại Kiếm sư kia.

Đại Kiếm sư mạnh, nhưng Tuyết Hương cũng không yếu.

Lúc này, Dương Bách Xuyên cảm nhận được bóng dáng Đông Nhan đột nhiên biến mất tại chỗ.

Thay vào đó là một đám khói dày đặc ập về phía hắn... Dương Bách Xuyên nâng cao cảnh giác. Trước đây hắn đã từng thấy trong tay lão già Đông Nhan xuất hiện đan dược, ông ta không uống mà bóp nát, phóng

ra khói mù đủ mọi màu sắc.

Tuy không biết khói này có gì nguy hiểm, nhưng Dương Bách Xuyên biết đây là lão già Đông Nhan thi triển thủ đoạn dùng đan dược tấn công kẻ địch.

Thủ đoạn này rất mới lạ.

Nhưng cũng khiến Dương Bách Xuyên căng thẳng thần kinh, bởi vì đây là thủ đoạn công kích hắn chưa từng gặp, là mối nguy hiểm chưa biết.

Hắn không biết tiếp theo lão già chết tiệt này có bao nhiêu thủ đoạn muốn đối phó với mình.


Lúc này Dương Bách Xuyên xuất hiện bên trong sương mù dày đặc, diện tích rất lớn...

Nhưng có một điểm kỳ lạ, đó là hắn có thể cảm nhận được sương mù nhưng mục tiêu Đông Nhan đã biến mất.

Phát hiện này khiến cõi lòng hắn nặng trĩu. Rõ ràng là sương mù do Đông Nhan tạo ra bằng đan dược, tràn đầy kỳ lạ.

Nhất định là lão già chết tiệt đang ẩn nấp trong sương mù đan dược dày đặc, mà hắn không thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.