Chương trước
Chương sau
Với Dương Bách Xuyên mà nói, một đấm vỡ đầu một thượng phẩm Đại La cũng chẳng có gì bất ngờ. Thứ làm hắn cảm thấy vui đó là sự khác biệt mà cơ thể biểu hiện ra cơ.

Sau khi trái tim trở thành khởi nguyên, bước lên con đường máu huyết tôi luyện thân thể, hắn như mở ra một cánh cửa dẫn tới thế giới mới, và đó mới là điều làm hắn ngạc nhiên.

Sau một thoáng ngây người, Dương Bách Xuyên nhẹ nhàng né tránh sự tấn công của dây mây, híp mắt, cong môi, liếc nhìn Đông Nhan và gã thuộc hạ còn lại.

Bỗng, minh văn đạo phù trong tay lại sáng lên, Dương Bách Xuyên biến mất ngay tại chỗ. Lần này, mục tiêu của hắn là Đông Nhan, còn huy động cả Thanh Liên Tiên Hỏa.

Chớp mắt một cái, hắn đã xuất hiện ngay trước mặt Đông Nhan.

Hai người mắt đối mắt một lúc, Dương Bách Xuyên quyết định ra tay trước: “Lão bất tử, chịu chết đi.”

Kế tiếp, Dương Bách Xuyên lại biến mất. Bấy giờ, lòng bàn tay Đông Nhan bỗng lóe lên tia sáng, một viên đan dược bị

bóp nát xuất hiện trong tầm mắt, khói đỏ dày đặc nhanh chóng khuếch tán khắp bốn phía, bao trùm toàn bộ không gian trong phạm vi bán kính hai mươi mét.

Đây là đan dược hiếm mà ông ta cất giấu đã lâu, sau khi bóp nát nó, bất kể tốc độ của kẻ thù có nhanh tới cỡ nào thì cũng chẳng thể chạy thoát khỏi mắt ông ta trong phạm vi khuếch tán của đan dược cả.

Dù vậy, Đông Nhan vẫn không thể cảm nhận được hướng tấn công của Dương Bách Xuyên.

Đúng lúc này, bên tai bỗng vang lên tiếng kêu thảm thiết của gã thuộc hạ: “A..."

Khi ấy, Đông Nhan mới muộn màng nhận ra mục tiêu của Dương Bách Xuyên không phải mình, mà là giả vờ giương đông kích tây để thuộc hạ của ông ta thả lỏng cảnh giác, từ đó dễ dàng lấy mạng gã.

Thằng nhóc gian xảo này!

Đông Nhan đứng trong trường đan dực của mình, tức tối quát mắng, nhưng chậm rồi, tên thuộc hạ còn lại đã bị Dương Bách Xuyên đấm thủng đạo nguyên...

Thân tử đạo tiêu.

Đúng vậy, trong lần tấn công thứ hai, hành động hô hào muốn giết Đông Nhan của Dương Bách Xuyên chỉ là giả vờ, mục đích là để đánh lừa thuộc hạ của Đông Nhan.

Dù sao gã cũng là một thượng phẩm Đại La, Dương Bách Xuyên biết nếu tấn công trực diện thì rất khó để nắm chắc phần thắng, cách duy nhất là mượn sức mạnh không gian của minh văn đạo phù, cộng thêm đặc tính bất thình lình của Thanh Liên Tiên Hỏa thì mới có thể nhanh chóng tiêu diệt được gã.

Và hắn đã thật sự thành công chỉ trong một chiêu.

Kế hoạch của hắn rất đơn giản, đầu tiên, hắn sẽ giải quyết hai thuộc hạ của Đông Nhan, một là để làm suy giảm ý chí của ông ta, thứ hai là khi chỉ còn lại một mình Đông Nhan, hắn và Tuyết Hương có thể bắt tay với nhau, dễ dàng tiễn lão bất tử về chầu trời.

Kế hoạch rất tốt đẹp, mọi chuyện diễn ra cũng xem như thuận lợi, nhưng đôi khi, chuyện gì mà thuận buồm xuôi gió quá thì tới giây phút mấu chốt lại bất ngờ xuất hiện đủ mọi vấn đề ngoài ý muốn.

Ngay lúc Dương Bách Xuyên vừa giải quyết hai gã thuộc hạ xong, tính quay sang đối phó với Đông Nhan thì vấn đề ngoài ý muốn đó lại tới.

Từ xa bất ngờ vọng tới một tiếng thét hùng hồn: “Dương Bách Xuyên, để xem lần này thằng ranh nhà ngươi chạy đàng nào?”

Giọng nói quen quen kia đã thu hút sự chú ý của Dương Bách Xuyên, hẳn quay đầu lại nhìn, hóa ra là Giả Liên Hoa bị hắn dọa sợ đến bỏ chạy từ năm trăm năm trước.

Đúng lúc này, hắn phát hiện bên cạnh Giả Liên Hoa còn có một ông cụ tóc trắng, dù hai bên cách nhau một khoảng xa, nhưng ông cụ lại mang tới cho hắn cảm giác sắc bén không lường, tựa như một lưỡi gươm đã rời vỏ.

Ngoài ra, phía sau còn có hai thượng phẩm Đại La đi theo, không cần hỏi Dương Bách Xuyên cũng biết ông cụ này chắc chắn là cao thủ của Tiên Đan Lâu.

Dương Bách Xuyên mắng thầm một tiếng bám dai như đỉa, nhưng cũng không bất ngờ khi thấy Giả Liên Hoa có thể mò được tới tận đây tìm mình.

Đẳng sau mấy người này là thế lực lớn hàng đầu ở Tiên Đan Thành, muốn tìm hiểu tung tích của hắn cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Theo tình hình hiện tại thì xem ra, có thể bọn họ đã bám theo mình từ đầu, hoặc chính lão bất tử Đông Nhan này cố tình tiết lộ hành tung của hắn.

Nhưng nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của ông ta khi thấy Giả Liên Hoa và ông cụ thì có lẽ không phải ý sau rồi.

Tóm lại thì mấy lão bất tử này có rất nhiều chiêu trò, thủ đoạn để tìm ra mình nên Dương Bách Xuyên cũng chẳng mấy ngạc nhiên.

Hắn chẳng thèm để Giả Liên Hoa vào mắt, bởi với thực lực của hẳn hiện tại, hoàn toàn có thể giết chết Giả Liên Hoa chỉ trong nháy mắt.

Sự chú ý của Dương Bách Xuyên đổ dồn lên người ông cụ đứng bên cạnh Giả Liên Hoa, tức ông Kiếm mà Giả Liên Hoa vừa nói tới.

Giờ phút này, ông cụ cũng đang quan sát hắn. Dương Bách Xuyên bị ông cụ nhìn chằm chằm tới ngứa hết cả người, khó chịu vô cùng.

Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được trên người ông cụ toả ra hơi thở rất nguy hiểm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.