Chương trước
Chương sau
“Dùng tâm khiếu cảm ứng tránh né dây mây...”

Đột nhiên nghe thấy Tuyết Hương truyền âm.

Dương Bách Xuyên rất muốn nói hắn vẫn luôn dùng tâm khiếu cảm ứng, nhưng lại không thể dùng được, bởi vì dây mất xuất hiện trống rỗng, chỗ nào cũng có, không thể cảm ứng.

Muốn phản bác Tuyết Hương, nhưng đúng lúc này hắn thấy được Tuyết Hương bơi lội tránh né với thân hình khổng lồ trên đỉnh đầu hắn.

Thân hình hơn trăm mét bao vây hắn ở bên trong.

Lúc này Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được dây mây quỷ dị đã biến

mất.

Hắn biết Tuyết Hương đang ngăn cách, bảo vệ hắn dưới thân hình khổng lồ của nàng.

Lúc này Tuyết Hương ngẩng đầu gầm lên, thân thể sáng lên, ngăn cản đám dây mây tấn công.

Dương Bách Xuyên vô cùng cảm động, cũng lo lắng cho Tuyết Hương.

“Tuyết Hương, đừng để ý đến ta, ta có thể đỡ được.” Dương Bách Xuyên nhìn thấy Tuyết Hương bảo vệ chính mình, không nhịn được lên tiếng.

Đối với hắn, một đại nam nhân phải bị một nữ nhân bảo vệ, đây là chuyện không thể chịu được.

Dương Bách Xuyên nghĩ chính mình là nam nhỉ, sao có thể để một nữ nhân bảo hộ?

Nói xong, hắn nghe thấy Tuyết Hương nói: “Đám dây mây này không tổn thương được ta, ta có thể bảo vệ ngươi, nhưng nếu tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, ba người Đông Nhan còn như hổ rình mồi, bọn họ là một mối đe dọa lớn với chúng ta.

Hiện tại ngươi nhanh chóng cảm ứng tâm hồn, ngươi vẫn chưa hiểu hết tâm hồn cảm ứng, ngươi phải cảm ứng được mới tránh được đòn tấn công của mấy dây mây quỷ dị kia.”

Nghe vậy, Dương Bách Xuyên bình tĩnh lại, cũng có chút xấu hổ, trong hoàn cảnh hoảng loạn như này, hắn còn không bình tĩnh bằng một nữ nhân.

Tuyết Hương phân tích hoàn toàn chính xác.

So với dây mây quỷ dị, ba người Đông Nhan tránh ở nơi xa mới là nguy hiểm lớn nhất.

Cho nên Tuyết Hương nói rất đúng, đầu tiên hắn phải có năng lực đối phó với đám dây mây kia, mà chỉ có tâm hồn cảm ứng mới đối phó được chúng. Dương Bách Xuyên biết vừa rồi chính mình bị mất bình tĩnh, tâm loạn, không

làm được gì, đừng nói đến cảm ứng.

Tu vi của Tuyết Hương cao hơn hắn, có sẵn thiên phú thần thông cảm ứng, mặc dù nàng không có kinh nghiệp vào đời, nhưng kiến thức về tu luyện lại rộng hơn hắn.

Cho nên Dương Bách Xuyên nghe xong kiến nghị của Tuyết Hương, hít sâu nhắm mắt cảm nhận sự biến hóa của tâm hồn.

Hắn biết cục diện trước mắt rất bất lợi với bọn họ, nơi này ngoài ba người Đông Nhan còn có yêu thụ Qủy Mẫu.

Đến bây giờ yêu thụ Qủy Mẫu vẫn không có động tĩnh lớn gì, điều này cực. không hợp lý.

Theo lý bọn họ gây ra động tĩnh lớn như này, yêu thụ Qủy Mẫu phải ra tay từ lâu rồi mới phải, nhưng không.

Ngay cả dây mây quỷ dị kia cũng do Đông Nhan cố ý động vào hoa Qủy Mẫu, sau đó mới xuất hiện.

Chắc chắn yêu thụ Qủy Mẫu chân chính còn khủng bố hơn dây mây nhiều, nhưng không biết vì sao vẫn chưa xuất hiện.

Lời đề nghị của Tuyết Hương vô cùng chính xác.

Hắn nhắm mắt lại, tâm thần chìm vào trong tim, loại cảm giác chính xác đã từng tìm được Yến Xích Hà lại xuất hiện.

Trong bóng tối vô tận, Dương Bách Xuyên lại thấy được một thể sáng khổng lồ.

Hắn biết đó là bản thể của Tuyết Hương.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.