Chương trước
Chương sau
Có thuộc hạ của Đông Nhan dẫn lối, chặng đường kế tiếp cũng dễ đi hơn nhiều, hơn nữa còn rất nhanh, sau ba ngày bọn họ đã ra khỏi rừng sương mù.

Nhưng lại đến một nơi mà trong mắt hắn, ở đây còn u ám hơn.

Sau khi bọn họ xuyên qua rừng sương mù, thứ đầu tiên mà hắn cảm nhận được là một cỗ áp lực.

Áp lực từ thiên nhiên, hay nói chính xác hơn là áp lực từ một khu rừng nguyên sinh, rậm rạp và cổ xưa hơn.

Rõ ràng là những cây ca chọc trời, thảm thực vật với đủ loại màu sắc nhưng nhìn tổng thể thì lại giống như một màu đen chết chóc.

Vậy nên cảm giác đầu tiên mang đến cho người khác chính là âm u và áp lực.

Loại cảm giác mà ngay cả những người đã thành tiên như Dương Bách Xuyên cũng bị đè nén.

Rất khó chịu.

Có vẻ như bọn họ đã đi sâu vào trong núi.

Sau khi bước vào đây, họ sẽ bước vào một thế giới khác. “Dương đạo hữu ~”

Ngay lúc này, giọng của Đông Nhan vang lên.

Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn, hắn thấy Đông Nhan đi từ trong rừng rậm tới, lúc nhìn hắn còn bày ra vẻ mặt tươi cười.

Đối mặt với lão cáo già xảo quyệt này, hắn cười nói: “Tốc độ của Đông Nhan đạo hữu cũng nhanh thật, thế nào? Đã tìm được yêu thụ Qủy Mẫu rồi?”

Lời nói của Dương Bách Xuyên còn mang theo ý mỉa mai

“Haha, quả thật là có manh mối, thuật biến hóa của Dương đạo hữu cũng rất thú vị, bộ dáng hiện tại mới là bản tôn nhỉ.”

“Chỉ là chút mánh khóe nhỏ, không lọt được vào mắt thần của Đông Nhan đạo hữu ~”

Hai người nói chuyện riêng về bản thân nhưng ai nấy đều hiểu rõ, mỗi người đều đang châm biếm đối phương.

“Vậy thì đi thôi, chắc là đoạn đường tiếp theo sẽ không khó đi như rừng sương mù đúng không? Chúng ta phải theo chân Đông Nhan đạo hữu, nếu chẳng may lạc đường thì lần đi này lại uổng công mất, haha ~”

Dương Bách Xuyên thản nhiên nói.

Thật ra chính là đang nói cho Đông Nhan, kế tiếp lão già này đừng có dở trò bịp bợm với tiểu gia, nếu không ta đây không chơi cùng ông nữa, muốn lấy được. Quỷ Mẫu Hoa Lệ, lão già ngươi nằm mơ đi!”

“Khụ khụ...Nơi này gọi là rừng U Sâm, cũng chính là rừng rậm nguyên sơ của Tiên Giới, bên trong đầy rẫy nguy hiểm, không chỉ là hoàn cảnh môi trường mà còn có một vài sinh linh ngoại tộc, con đường kế tiếp mọi người phải đồng tâm hiệp lực cùng nhau, vào sâu ba trăm mét sẽ là nơi của yêu thụ Qủy Mẫu, vậy nên Dương đạo hữu yên tâm, chúng ta sắp tới nơi rồi.”

Đương nhiên Đông Nhan hiểu ý của Dương Bách Xuyên, xem như ông ta đang hứa hẹn với Dương Bách Xuyên, huynh đệ yên tâm, đoạn đường tiếp theo ta sẽ không bẫy ngươi nữa, còn phải nhờ vào ngươi để lấy Quỷ Mẫu Hoa Lệt

“Vậy thì đi thôi, hy vọng Đông Nhan đạo hữu nói cho chúng ta chút thông tin về yêu thụ Quỷ Mẫu trong truyền thuyết, để trong lòng ta còn năm chắc, nói thật tiểu đệ chỉ mới nhìn thấy ghi chép về yêu thụ Qủy Mẫu từ trong điển tịch, chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy...”

Dương Bách Xuyên vừa đi vừa nói. “Không thành vấn đề, đi thôi, chúng ta lên đường rồi nói...”

Lúc này hai bên mới giống như bạn hợp tác, vừa cười vừa nói đi vào rừng U Sâm.

Đương nhiên trước khi đi Đông Nhan còn vô tình hay cố ý quay đầu nhìn rừng sương mù phía sau lưng.

Ông ta biết trong rừng sương mù còn có một vài người nữa.

Mặc dù ông ta đã sớm bày bố trận pháp trong rừng sương mù, nhưng Đông. Nhan cũng biết nếu như là người của những thế lực lớn từ thành Tiên Đan thì trận pháp kia đối với bọn họ cũng không phải vấn đề lớn, tác dụng duy nhất là giữ chân họ lại một thời gian.

Nhưng đối với ông ta mà nói, có thể vây được những người này đã là không tệ rồi, đợi sau khi bọn họ tiến vào trong rừng U Sâm, đối phương có muốn tìm cũng khó.

Dù sao thì mục đích của Đông Nhan chính là nhốt, ông biết nếu có thể ra khỏi Tiên Đan Lâu, thực lực còn lại của Hỏa Vân Cac và Luyện Tạo Tiên Minh cũng không phải ngọn đèn cạn dầu.

Mặc dù người được phái tới không thấy được bọn họ, nhưng không có nghĩa là đối phương không tới.

Sau khi tiến vào rừng U Sâm, hai thuộc hạ của Đông Nhan đi ở phía trước, ba người Dương Bách Xuyên đi sau, luôn giữ khoảng cách với bọn họ.

Nhìn qua thì hai bên rất hài hòa, nhưng thực tế, trong thâm tâm lại cảnh giác lẫn nhau.

Có một điều mà Dương Bách Xuyên biết rõ, nếu đợi sau khi lấy được Quỷ Mẫu Hoa Lệ thì lão già Đông Nhan này nhất định sẽ gây khó dễ cho hẳn.

Ngay từ đầu khi tiếp xúc với Đông Nhan, Dương Bách Xuyên đã nhìn ra, lão già này là điển hình cho loại người khẩu Phật tâm xà.

Nhưng Dương Bách Xuyên cũng đâu phải loại dễ bắt nạt?

Trong lòng hắn đã đã sớm dự trù kế hoạch đề phòng, nếu như lão già này muốn ra tay với hắn thì hắn sẽ khiến cho ông ta ăn đủ.

Nếu đối phương có cấp bậc Hỗn Nguyên thì có lẽ hắn còn sợ hãi, nhưng đấu với một Đại La thì hiện tại Dương Bách Xuyên quả thật không sợ, đừng nói tới bản thân hắn còn có con át chủ bài, chỉ riêng Tuyết Hương thôi cũng đủ ứng phó.

Theo như những gì Đông Nhan nói, đi sâu vào rừng U Sâm ba trăm dặm thì sẽ tới Yêu thụ Quỷ Mẫu.

Lúc này hắn cũng không hỏi nữa, hắn cảm nhận được lần này Đông Nhan không nói láo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.