Chương trước
Chương sau
Dương Bách Xuyên không hỏi Đông Nhan Tiên Nhân về vị trí của Quỷ Mẫu Yêu Thụ, bởi hắn biết sẽ không có chuyện con cáo già này dễ dàng chia sẻ thông tin với hắn.

Tuy không rõ Đông Nhan Tiên Nhân đang nghĩ gì trong đầu, nhưng Dương Bách Xuyên có Tâm Linh Tương Thông nên biết được nhất định lão bất tử này đang có âm mưu gì đó.

Vì chắc chắn Tâm Linh Tương Thông sẽ không lừa hắn.

Có điều với hắn mà nói cũng chẳng sao, trước mắt, hai người họ có chung một mục đích là Quỷ Mẫu Hoa Lệ. Hắn cần Đông Nhan Tiên Nhân dẫn hắn đi tìm Quỷ Mẫu Yêu Thụ, mà Đông Nhan Tiên Nhân lại cần bí pháp của hắn để thu hoạch Quỷ Mẫu Hoa Lệ.

Có thể nói, hai bên đều đang lợi dụng đối phương, thế nên trước giành được thứ mình muốn, cả hai chắc chắn sẽ không trở mặt.

Cũng vì vậy mà tâm thế của hắn trong chuyến đi lần này vô cùng bình thản. Chỉ cần theo sát lão già này là có thể đến được nơi mình cần tìm.

Nhưng Yến Xích Hà lại không bình tĩnh được như hắn.

Mà cũng đúng thôi, từ lúc rời khỏi chợ Vạn Dược đến giờ, bọn họ luôn cắm mặt đi về phía tây, xuyên qua chín con đường lớn trong Tiên Đan Thành, sau đó tiến vào sâu trong núi. Toàn bộ Tiên Đan Thành là một thế giới tiên sơn rộng lớn, bên trong không chỉ có thành trì, mà còn có cả núi non, sông ngòi.

Trên thực tế, toàn bộ bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc đều có núi non bao quanh, bất kể là đi về hướng nào thì cuối cùng cũng sẽ tiến vào khu vực rừng núi bao la mà thôi.

Nơi này cách khá xa khu dân cư, hoàn cảnh ở đây vô cùng yên tĩnh, văng lặng.

Cả Dương Bách Xuyên lẫn Yến Xích Hà đều tưởng rằng Đông Nhan Tiên Nhân sẽ dẫn họ rời khỏi thế giới tiên sơn Tiên Đan Thành này, nhưng không ngờ Đông Nhan Tiên Nhân cứ đi hoài đi mãi về hướng tây, mãi tới khi tiến vào khu núi hoang sơ, không bóng người vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, nếu còn đi tiếp kiểu này nữa, họ sẽ tiến sâu vào trong tiên sơn mất.

Mà tại Tiên Giới, khu vực sâu trong núi rừng nào cũng vô cùng bất ổn, tồn tại vô số sinh vật không biết tên, thế nên Yến Xích Hà không nhịn nổi nữa, bèn mở miệng hỏi: “Đông Nhan tiền bối này, rốt cuộc chúng ta muốn đi đâu thế, đừng nói với ta là Quỷ Mẫu Yêu Thụ nằm ở sâu bên trong tiên sơn Tiên Đan Thành nhé? Lặn lội cả một quãng đường dài vậy rồi, kiểu gì ông cũng phải nói cho bọn ta biết chút tin tức chứ.”

Nghe thấy câu hỏi của Yến Xích Hà, Đông Nhan Tiên Nhân dừng bước, quay đầu nhìn bọn họ, cười bảo: “Các vị cứ yên tâm, mục tiêu của lão phu và các vị giống nhau mà, thế nên không cần lo lắng sẽ đi sai đường hay gì đó đâu. Bây giờ, ta chỉ có thể báo cho mọi người hay là Quỷ Mẫu Yêu Thụ nằm ngay trong thế giới tiên sơn Tiên Đan Thành, không cần rời khỏi đây.

Còn địa điểm cụ thể thì tạm thời lão phu vẫn chưa xác định được chính xác, bởi Quỷ Mẫu Yêu Thụ là thụ yêu đã tu luyện thành công, nó không nằm yên một chỗ bất động, trái lại sẽ di chuyển liên tục. Nhưng mong các vị yên tâm, trong tay lão phu có bí pháp tìm kiếm Quỷ Mẫu Yêu Thụ, dù nó có đi tới đâu thì lão phu cũng sẽ định vị được nó, vì vậy cứ đi theo lão phu là được...”

Nghe Đông Nhan Tiên Nhân giải thích xong, trong lòng ba người Dương Bách Xuyên và Yến Xích Hà đồng thời hiện lên một suy nghĩ: “Tin được lão già nhà ông mới lạ đó.”

Đương nhiên, họ có thể xác định được một điều răng mong muốn lấy được Quỷ Mẫu Hoa Lệ của lão già này là thật, Tâm Linh Tương Thông của Dương Bách Xuyên không bao giờ sai, khoảnh khắc Đông Nhan Tiên Nhân nhắc đến Quỷ Mẫu Hoa Lệ, hắn đã cảm nhận đó là lời nói vì vậy Dương Bách Xuyên không quá lo lắng, đồng thời ra hiệu cho Yến Xích Hà đừng nhiều lời hỏi thăm làm gì, tránh khiến lão già này thấy phản cảm với họ.

Kỳ thật, Dương Bách Xuyên vẫn có chút e dè, hoặc nói đúng hơn là đề phòng Đông Nhan Tiên Nhân. Bởi lão già này không chỉ là một cao thủ Đại La đại viên mãn cao thủ, mà bên cạnh còn có hai thuộc hạ đi theo bảo vệ. Suốt chặng đường, hai người nọ không mở miệng nói câu nào, hệt như bị câm điếc, nhưng sát khí quanh người lại vô cùng dày đặc, còn là cao thủ Đại La thượng phẩm.

Những thông tin trên đều do Tuyết Hương cung cấp, bởi chỉ mình Tuyết Hương mới có thể nhìn thấu cảnh giới của Đông Nhan và hai gã thuộc hạ của ông †a.

Cũng may bên cạnh Dương Bách Xuyên còn có Tuyết Hương, nếu xét về tu vi, thực lực, hắn dám khẳng định Tuyết Hương mạnh hơn Đông Nhân rất nhiều.

Ngoài ra bản thân hắn bây giờ cũng đã là Kim Tiên đại viên mãn, không chỉ tu vi tăng vọt mà nền tảng còn rất vững chắc nên vượt cấp chiến đấu chỉ là chuyện nhỏ, với lại trên người hắn có không ít bí mật, toàn là tuyệt chiêu đòi mạng, thế nên Dương Bách Xuyên không lo lắng chút nào.

Đông Nhan Tiên Nhân à, tốt nhất là ông đừng để tôi ra tay, bằng không tới lúc đó, ai tính kế ai còn chưa chắc đâu nha!

Kỳ thật, Dương Bách Xuyên biết rất rõ ưu - khuyết điểm của mình, thời gian hẳn tới Tiên Giới cũng không ngắn, đủ để có hiểu biết sơ bộ về tiên nhân, cũng như biết cần ứng phó các trường hợp khẩn cấp thế nào. Huống hồ chỉ bản thân hắn cũng phải nỗ lực rất nhiều mới có thể leo từ tầng dưới chót tới địa vị như hôm nay...

“Thế cảm phiền Đông Nhan đạo hữu dẫn đường, bọn ta tin tưởng tuyệt đối vào đạo hữu đấy.” Dương Bách Xuyên bình tĩnh mỉm cười đáp lại.

Sau khi nhận được cái nháy mắt ra hiệu của Dương Bách Xuyên, tất nhiên Yến Xích Hà sẽ không chen miệng vào nữa, về phần Tuyết Hương, từ đầu đến giờ nàng luôn đi sát bên cạnh Dương Bách Xuyên, không nói lời nào.

Nhưng chính một Tuyết Hương trầm mặc, ít nói như vậy lại khiến Đông Nhan Tiên Nhân không thể nhìn thấu được nàng, dẫn tới thỉnh thoảng ông ta sẽ lại liếc mắt quan sát Tuyết Hương.

Đương nhiên, làm sao hành động này của ông ta có thể trốn thoát khỏi tầm mắt của Dương Bách Xuyên, nhưng hắn chỉ thầm cười khẩy trong lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.