Chương trước
Chương sau
“Không phải đọc tâm, là tâm hồn của ta cảm nhận được.” Tuyết Hương nghiêm túc nói.

Dương Bách Xuyên ngạc nhiên hỏi: “Tâm hồn cảm ứng là thần thông gì?”

“Cũng không phải thần thông, nói đúng hơn là một loại thiên phú, mỗi một sinh linh đều có thể tu luyện được, ngươi cũng có thể thử” Tuyết Hương nói.

“Ta cũng có thể tu luyện được? Vậy phải tu luyện thế nào?” Trong vô thức. Dương Bách Xuyên cảm thấy hứng thú với lời nói của Tuyết Hương.

Hắn lại không phát hiện, ban đầu hắn muốn tẩy não nha đầu này, kết quả vô thức bị nàng dời sang hướng khác.

Đây là lần đầu tiên hắn nghe đến tâm hồn cảm ứng. Vội hỏi: “Tuyết Hương, tâm hồn cảm ứng là gì, có thể nói cụ thể chút không, nên tu luyện như thế nào?”

Tuyết Hương nói: “Thật ra chỗ tốt nhất của tu hành tâm hồn là có thể cảm ứng được nguy hiểm, cảm giác được sinh linh có ý đồ xấu với ngươi.

Ngươi có thể phát hiện ra vài sinh linh nảy sinh sát ý với ngươi, đây là sát ý phát ra ngoài. Nhưng nếu sát ý trong nội tâm thì không thể phát hiện được, nếu lúc này có thần thông tâm hồn thì có thể cảm nhận được sát ý của đối phương, do đó đề phòng trước.

Tu luyện đến trình độ nhất định còn có thể cảm nhận được phương hướng kẻ địch ra tay với ngươi, ngươi có thể giết ngược lại kẻ địch ~”


Nghe vậy Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, không ngờ tâm hồn cảm ứng lại có tác dụng lớn như vậy.

Tuyết Hương nói tiếp: “Tu luyện tâm hồn còn có thể cảm giác được một vài sự vật khó có thể phát hiện hoặc nguy hiểm khó lường, tương đương năng lực biết

trước tương lai, nhưng ta không biết nên tu luyện kiểu gì.”

“Khụ ~ Không biết vậy ngươi tu luyện kiểu gì?” Dương Bách Xuyên hỏi.

“Thật ra mấy ngày nay ta mới có tâm hồn cảm ứng, chắc do sau khi rời khỏi đáy hồ, tâm trạng của ta rất tốt, đương nhiên cũng do nước Sinh Mệnh mà ngươi cho ta, giúp ta thăng cấp huyết mạch, cho nên ta mới có thể thiên phú tâm hồn cảm ứng này.

Nhưng ký ức truyền thừa nói cho ta, mọi sinh linh đều có thể tu luyện tâm hồn cảm ứng, cho nên ngươi có thể thử.

Tâm hồn cảm ứng của ta coi như thiên phú truyền thừa, không thể truyền thụ, chỉ có thể cho ngươi biết nơi tu luyện tâm hồn là trái tim, tâm hồn cảm ứng bắt đầu từ trái tim, có lẽ ngươi có thể bắt đầu từ máu.”

Nói xong Tuyết Hương nhìn Dương Bách Xuyên với vẻ mặt ngây thơ.

Dương Bách Xuyên không còn gì để nói, nói nửa ngày thì ra là huyết mạch truyền thừa, chỉ cho chính mình một phương hướng.


Thôi, tạm thời để đấy, sau này có thời gian đi nghiên cứu. Bởi vì nơi tu luyện là trái tim, không cẩn thận sẽ chết người, không có manh mối gì đi thí nghiệm, hắn còn chưa muốn chết.

Lúc này Dương Bách Xuyên mới phát hiện mình đã quên mục đích ban đầu là †ẩy não Tuyết Hương, muốn lừa lấy tiên thạch từ tay nha đầu này.

Hiện tại nhìn nàng chớp chớp đôi mắt to, bộ dáng ngây thơ đơn thuần, người nào đó thở dài, đành phải thôi.

Nam tử hán đại trượng phu, tự nghĩ cách kiếm tiền mua tiên thạch thôi, lừa tiền của một cô nương không phải chuyện hay ho gì.

“Được rồi, ta đi bế quan luyện đan, ngươi chăm sóc trứng Côn Bằng.” Vung tay lên, trứng Côn Bằng xuất hiện trong sơn động.

“Ừ” Tuyết Hương nói.

Cách một ngày sẽ phải truyền lực lượng cho trứng Côn Bằng, Dương Bách Xuyên và Tuyết Hương sẽ thay phiên nhau.

Thời gian còn lại, Dương Bách Xuyên tiếp tục luyện đan chờ Yến Xích Hà trở Ba ngày trôi qua, Dương Bách Xuyên luyện chế ra được một
viên tiên đan giải độc cao cấp.

Điều này làm hắn càng có tin tưởng về Kỳ Quân Đan Đạo.

Nhưng ba ngày rồi vẫn chưa thấy Yến Xích Hà về, Dương Bách Xuyên lo lắng không biết hắn ta có xảy ra chuyện gì không.

Chỉ xuống núi mua sắm tiên dược thôi, đáng nhẽ phải trở lại rồi chứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.