Chương trước
Chương sau
“Hự!"

Dương Bách Xuyên hộc máu, bị đánh bay ra xa tận hơn mười thước, lồng ngực đau rát như bị thiêu đốt: “Xét về lượng tiên lực trong người thì ta vẫn thua lão bất tử này một khoảng xa.”

Hai người đấu chưởng với nhau, nhưng cuối cùng Dương Bách Xuyên lại bị tiên lực hùng hậu của Yến Vô Lượng thổi bay, thậm chí còn bị nội thương, cũng may là vẫn trong giới hạn chịu đựng.

“Ha ha ha... Đúng là ranh con không biết lượng sức, bổn tọa cứ tưởng ngươi có chiêu gì cao siêu lắm, không ngờ năng lực cũng chỉ tới đó, ha ha ha, cười chết bổn tọa mà”

Bấy giờ, Yến Vô Lượng há miệng cười lớn. Dù mới so chưởng với Dương Bách Xuyên xong, nhưng ông ta lại chẳng hề hấn gì, cơ thể vẫn sừng sững bất động, chân không thèm nhích dù chỉ một ly.

Còn Dương Bách Xuyên lại bị sức mạnh khổng lồ của ông ta đánh bay ra ngoài.

Tuy ánh sáng xanh tỏa ra từ người Dương Bách Xuyên đã khiến nhịp tim của ông ta tăng vọt, nhưng chỉ vậy mà thôi, không còn bất cứ tác dụng hay dấu hiệu gì khác nữa.

Thậm chí tới cảm giác khó chịu cũng chẳng có.

Trái lại, hiện tại Dương Bách Xuyên đã bị lực lượng lớn mạnh của ông ta làm trọng thương.

“Tưởng thăng ranh nhà ngươi có năng lực gì đặc biệt, hóa ra chỉ là phóng ra vài loại hơi thở có thể hù người mà thôi, tài cán có bấy nhiêu thì ngoan ngoãn tự. sát quách cho rồi, đỡ làm dơ tay của bổn tọa, ha ha ha...”


Yến Vô Lượng vừa cười, vừa mỉa mai Dương Bách Xuyên, trong lòng cảm thấy sung sướng vô cùng. Hành vi trước kia của thằng nhóc này lúc nào cũng quái đản, báo hại ông ta thấy hơi chùn tay chùn chân, nhưng giờ xem ra dù có lợi hại tới đâu thì chung quy vẫn chỉ là một Chân Tiên cảnh mà thôi, còn ông ta đây lại là Kim Tiên đại viên mãn hàng thật giá thật, là người mà chỉ một bước nữa là chạm đến ranh giới Đại La đấy.

Dương Bách Xuyên thấy Yến Vô Lượng càn rỡ cười vang thì ung dung lau sạch vết máu nơi khóe miệng, thế rồi trên mặt bỗng xuất hiện ý cười xấu xa, hắn nhìn thẳng vào mắt ông ta, mở miệng nói: “Thế hả... có điều hình như ông mừng hơi sớm rồi, ha ha, đánh trúng tiểu gia một chưởng nên vui lắm chứ gì, cứ chờ đó, lát nữa ta sẽ cho ông cười đủ.”

Nói đoạn, Dương Bách Xuyên nâng một tay lên, từ tốn mở miệng: “Thanh Liên Phần Thiêu.”

Những lời Dương Bách Xuyên vừa nói khiến Yến Vô Lượng cảm thấy hơi hoang mang, hình như có gì đó không đúng ở đây thì phải. Nghĩ vậy, ông ta trừng mắt nhìn Dương Bách Xuyên, hỏi: “Ranh... ranh con, ngươi nói vậy là có ý gì?”

Trong mắt Yến Vô Lượng lúc này, biểu hiện của Dương Bách Xuyên quá đỗi bình tĩnh, hoàn toàn không giống một kẻ bại trận, còn bị thương nặng.

Vẻ mặt của Dương Bách Xuyên hiện tại rất bình thản, điều này cực kỳ bất thường.

Mà với một người có tính đa nghi như Yến Vô Lượng thì càng dễ bị chuyện này ảnh hưởng, sự bất an dần lấn chiếm lấy trái tim ông ta, cuối cùng không chịu

được nữa đành quay sang hỏi ngược lại Dương Bách Xuyên rốt cuộc là thế nào.

“Ha ha, lão bất tử à, chẳng lế ông không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của ông không hề giống bình thường sao?” Dương Bách Xuyên cười khẩy.


“Gì cơ... A a a... Ngươi ngươi ngươi... A a a...”

Giây sau, Yến Vô Lượng bỗng la lên thảm thiết như heo bị làm thịt, bấy giờ ông ta mới phát hiện sự bất thường trong cơ thể mình.

Bên trong cơ thể ông ta nóng quá, nóng như cái lần chưởng đối chưởng với Dương Bách Xuyên ban nấy vậy. Điểm khác biệt duy nhất là bây giờ, sức nóng như tỏa ra từ người ông ta, và nó mạnh đến độ ngay cả sức mạnh chí hàn trong người cũng không thể hóa giải nổi. Chỉ trong một cái chớp mắt, cả người ông ta bốc lên ngọn lửa màu xanh lục.

Yến Vô Lượng sợ hãi hét toáng lên, chỉ biết trơ mắt nhìn cơ thể mình dần hóa thành tro bụi trong ánh lửa xanh bập bùng. Lúc này, chuyện duy nhất ông ta làm được chính là kêu la trong đau khổ: “Không... Không... muội muội, muội phu, hay báo thù cho ta... A a a...”

Trong giây phút hấp hối, Yến Vô Lượng bỗng thét lên một tiếng dài như để phát tiết cảm xúc không cam lòng của chính mình. Khoảnh khắc âm thanh dừng lại cũng là lúc thân xác Yến Vô Lượng hóa thành một đống tro xanh, tan biến vào đất trời.

Ông ta đã bị ngọn lửa xanh ngọc bích kia thiêu rụi từ trong ra ngoài.

Vấn đề là rõ ràng lời trăn trối kia chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một tiếng rống giận tỏ vẻ không cam lòng trước khi chết mà thôi, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy buồn bục vô cùng, hơn nữa lúc Yến Vô Lượng hóa thành tro bụi, hắn như cảm nhận được có một luồng sức mạnh xông thẳng lên chín tầng mây.

€ó điều lúc hắn tập trung tỉnh thần cảm nhận lại thì chẳng thấy có gì bất thường...

Dương Bách Xuyên lắc đầu, quảng chuyện này sang một bên, cho rằng bản thân đã nghĩ quá nhiều.

Cuối cùng Yến Vô Lượng cũng chết dưới tay hẳn, kẻ địch hùng mạnh đã bị loại bỏ, nỗi uất hận trong lòng cũng tan biến.

Và hiện tại, Dương Bách Xuyên đã có cái nhìn hoàn toàn mới về cách sử dụng cũng như uy lực của Thanh Liên Tiên Hỏa.

Vừa nãy, trong trận so chưởng với Yến Vô Lượng, hắn đã bị tiên lực hùng hậu của ông ta đè bẹp, thậm chí là đánh bay. Tức là nếu xét về mặt tu vi, trước mắt hắn chỉ có thể chiến được với thượng phẩm Kim Tiên, chứ hoàn toàn không phải đối thủ của Kim Tiên đại viên mãn.

Mà đấy là trong trường hợp đã được Hắc Liên truyền thêm sức mạnh cho rồi đấy, chứ nếu không Hắc Liên cũng như tiên y trên người giúp đỡ thì trong trận so tài ban nấy, Dương Bách Xuyên không chỉ bị thương, hộc máu nhẹ nhàng vậy đâu, mà có thể đã bỏ mạng luôn rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.