Chương trước
Chương sau
Ai biết hắn còn chưa nói xong, Tuyết Hương đã vung tay lên, ánh sáng lóe lên, sau đó nói với Dương Bách Xuyên: “Ta đã dọn tất cả đồ vậy ra rồi, ta có được mấy. thứ này từ trên người những người xông vào. Ta thích mấy thứ sáng lấp lánh, nhưng không biết còn có nhiều tác dụng như vậy, biết vậy trước kia sưu tầm nhiều một chút.”

Dương Bách Xuyên: “......”

Nói nửa ngày, cảm giác suýt nữa nghẹn nội thương.

CMN ý của ta là đưa hết những thiên tài địa bảo đó cho ta bảo quản!

Dương Bách Xuyên kêu gào trong lòng.

Nhưng đối mặt với nha đầu đơn thuần kia, lời nói đến miệng lại hóa thành hai chữ: “Đi thôi ~”

Hắn còn không đến mức không biết xấu hổ đoạt đồ của Tuyết Hương.

Nhưng nhớ lại đống thiên tài địa bảo chồng chất như núi kia, trái tim lại quặn đau.

Nhưng làm sao được bây giờ?

Nha đầu kia đã thu hết mọi thứ, mặc dù không nhìn thấy, nhưng Dương Bách Xuyên biết đây là bí pháp, không thể nói gì được.

Cũng không thể dùng thân phận chủ nhân đi yêu cầu Tuyết Hương, lúc hắn đưa nước Sinh Mệnh cho Tuyết Hương từng nói sẽ không dùng khế ước chủ tớ để yêu cầu nàng làm việc.

Nói đến cùng dù là Tuyết Hương hay trứng Côn Bằng, tâm trí của bọn họ đều không cao, cũng không cần thiết đi lừa dối.

Sau khi Tuyết Hương phất tay mở ra cánh cửa, hai người lần lượt bước qua đó.

Sau đó đối mặt với hồ nước.

Sau khi đi ra ngoài Dương Bách Xuyên mới phát hiện nơi Tuyết Hương ở là đáy hồ trong một ngọn núi lớn.

Hai người bay lên mặt hồ.

“Rầm ~

Khoảng mười mấy phút sau, hắn và Tuyết Hương nổi lên mặt nước, bơi lội lên bờ.

“Phù ~ cuối cùng cũng đến.”

Dương Bách Xuyên không nhịn được cảm thán, hắn ở trong hồ tổng cộng 30 năm, tất nhiên 30 năm này do hắn tính theo thời gian Tu Chân giới, còn thời gian ở Tiên giới mới chỉ qua 30 ngày mà thôi.

Đúng lúc này, một tiếng xé gió vang lên.

Dương Bách Xuyên ngẩng đầu, phát hiện một thanh phi kiếm chém về phía

Dương Bách Xuyên nhìn thấy Tuyết Hương phất tay, chuôi kiếm kia tan thành mảnh nhỏ.

Dương Bách Xuyên hơi ngạc nhiên trước thực lực của Tuyết Hương.

Hắn cảm nhận được uy lực của chuôi kiếm này là cảnh giới Chân Tiên cường đại, nhưng Tuyết Hương vung tay lên, chuôi kiếm kia đã hóa thành mảnh nhỏ.

Mặc dù nàng ngây thơ nhưng thực lực thật sự không thể chê.

Bên cạnh có một nha đầu như vậy, thực sự như có một bảo tiêu siêu cấp, ít nhất có thể đi ngang ở thế giới Đại Thanh.

Sau đó Dương Bách Xuyên nheo mắt nhìn hướng mà phi kiếm bay đến. Phát hiện có tám người đứng ở nơi xa, hơi thở đều là Chân Tiên đại viên mãn. Trên người bọn họ là đồng phục của Thượng Huyền tiên môn.

Dương Bách Xuyên lạnh lùng nói: “Đủ quyết tâm, vậy mà lại đứng chờ lão tử ở đây 30 năm.”

'Tám Chân Tiên này đều là người của Thượng Huyền tiên môn, là người mà năm đó Yến Vô Lượng để lại.

Cầm đầu là đại sư huynh Yến Nhân Nghĩa của Thượng Huyền tiên môn.

Năm đó lúc ở ngoài tiên phủ Đại La, Yến Nhân Nghĩa cũng có mặt ở đó, tận mắt chứng kiện cảnh tượng Dương Bách Xuyên giết chết trưởng lão Kim Tiên sơ phẩm.

Nói thật, khi sư phụ Yến Vô Lượng bảo hắn ta dẫn theo bảy sư đệ đến đây chờ Dương Bách Xuyên, hắn thật sự không muốn đến.

Đầu tiên, sau khi Dương Bách Xuyên tiến vào hồ, gần như chỉ có một con đường chết, khả năng đi ra cực kỳ nhỏ, không cần phí thời gian thủ.

Thứ hai, nếu Dương Bách Xuyên vô cùng may mắn đi ra, vậy hắn ta càng không muốn đợi, bởi vì Yến Nhân Nghĩa biết Dương Bách Xuyên có thực lực giết chết Kim Tiên sơ phẩm, hắn ta và mấy sư đệ ở lại nơi này cũng chỉ chịu chết.

Cũng may sư phụ Yến Vô Lượng chỉ ra lệnh làm bọn họ đứng cách hồ khoảng mười dặm quan sát trong trăm năm, nếu sau trăm năm không có động tĩnh, bọn họ có thể rút về.

Nếu trong lúc này Dương Bách Xuyên xuất hiện, nhiệm vụ của hắn ta là giữ chân Dương Bách Xuyên, hơn nữa báo tin cho sư phụ Yến Vô Lượng.

Thật ra Yến Vô Nhân biết rõ, sư phụ Yến Vô Lương làm vậy vì việc năm đó quá mất mặt, hơn nữa nhi tử còn bị Dương Bách Xuyên giết chết, cơn tức này nuốt không trôi.

Vốn dĩ Yến Nhân Nghĩa không cho rằng Dương Bách Xuyên có thể sống sót đi ra, ai ngờ thật sự đi ra.

Phát hiện Dương Bách Xuyên, Yến Nhân Nghĩa điều khiển phi tiên chém xuống, đồng thời truyền tin cho sư phụ Yến Vô Lượng.

Một kích này coi như đánh lén, nếu có thể làm Dương Bách Xuyên bị thương thì quá tốt, dù sao nhiệm vụ của hắn ta là giữ chân Dương Bách Xuyên chờ sư phụ Yến Vô Lượng đến.

Ai biết kiếm của hăn ta lại bị một tiểu nha đầu phất tay đánh nát, còn làm hắn ta bị thương hộc máu, phi kiếm yêu cầu nguyên thần tẩm bổ, tương đương tiên khí bản mạnh, phi tiên bị hao tổn, phản phệ là chuyện bình thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.