Ai biết hắn còn chưa nói xong, Tuyết Hương đã vung tay lên, ánh sáng lóe lên, sau đó nói với Dương Bách Xuyên: “Ta đã dọn tất cả đồ vậy ra rồi, ta có được mấy. thứ này từ trên người những người xông vào. Ta thích mấy thứ sáng lấp lánh, nhưng không biết còn có nhiều tác dụng như vậy, biết vậy trước kia sưu tầm nhiều một chút.”
Dương Bách Xuyên: “......”
Nói nửa ngày, cảm giác suýt nữa nghẹn nội thương.
CMN ý của ta là đưa hết những thiên tài địa bảo đó cho ta bảo quản!
Dương Bách Xuyên kêu gào trong lòng.
Nhưng đối mặt với nha đầu đơn thuần kia, lời nói đến miệng lại hóa thành hai chữ: “Đi thôi ~”
Hắn còn không đến mức không biết xấu hổ đoạt đồ của Tuyết Hương.
Nhưng nhớ lại đống thiên tài địa bảo chồng chất như núi kia, trái tim lại quặn đau.
Nhưng làm sao được bây giờ?
Nha đầu kia đã thu hết mọi thứ, mặc dù không nhìn thấy, nhưng Dương Bách Xuyên biết đây là bí pháp, không thể nói gì được.
Cũng không thể dùng thân phận chủ nhân đi yêu cầu Tuyết Hương, lúc hắn đưa nước Sinh Mệnh cho Tuyết Hương từng nói sẽ không dùng khế ước chủ tớ để yêu cầu nàng làm việc.
Nói đến cùng dù là Tuyết Hương hay trứng Côn Bằng, tâm trí của bọn họ đều không cao, cũng không cần thiết đi lừa dối.
Sau khi Tuyết Hương phất tay mở ra cánh cửa, hai người lần lượt bước qua đó.
Sau đó đối mặt với hồ nước.
Sau khi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3643718/chuong-4183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.