Nhưng ánh mắt Tuyết Hương tối sầm, nói: "Ta cũng không biết, ta từ khi tỉnh lại liền ở trong cái hang động đáy hồ này, trong đầu ta không có bao nhiêu ký ức, chỉ biết tên của ta là mẫu thân ta đặt cho, ta phải bảo vệ Tiểu Bằng, khi nào Tiểu Bằng xuất thế, ta mới có thể rời khỏi đay, đây chính là ký ức mẹ ta để lại cho ta."
Nghe xong, Dương vừa đồng tình với nàng ấy vừa thở phào nhẹ nhõm.
Theo những gì Tuyết Hương nói, ở đây dường như không có con Độc Giác Song Dực Long thứ hai, chỉ có Tuyết Hương và Tiểu Bằng mà nàng ấy nói đến.
Nghĩ tới đây, Chim Tạp Mao trước đó đã nói rằng Độc Giác Song Dực Long đã biến mất rất lâu từ thời viễn cổ, và nó biến mất cùng với Yêu Tổ Côn Bằng gì đó.
Thật là một điều kỳ diệu hiếm có khi một con Độc Giác Song Dực Long như Tuyết Hương có thể xuất hiện ở đây. "Ồ ~ ngại quá, ta hỏi nhiều rồi, nhưng ngươi đừng lo lắng, ta tin sau này ngươi có thể tìm được phụ mẫu của mình. Nhân tiện, Tiểu Bằng mà ngươi nói là gì vậy? Nó cũng là một con Độc Giác Song Dực Long giống ngươi sao?" Dương Bách Xuyên bắt đầu nói.
"Không, Tiểu Bằng là hậu duệ của Yêu Tộc Côn Bằng, vẫn còn là trứng chưa nở, chờ Tiểu Bằng nở ra và xuất thế, ta có thể rời đi." Dứt lời, trên mặt Tuyết Hương hiện lên vẻ say mê.
Chỉ là hỏi vu vơ, nhưng sau khi nghe thấy lời này vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3643215/chuong-4173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.