Chương trước
Chương sau
Tiểu tử này quá yêu nghiệt!

Yến Vô Lượng âm thầm kêu khổ.

Tiếp tục đánh thì ông ta không có tự tin. Không đánh, mặt mũi của ông ta mất hết. Cục diện quá rối.

Lúc này Dương Bách Xuyên thì sao?

Hắn mang theo khí thể kiêu ngạo, ánh mắt sắc bén đi về phía trước mặt Thượng Huyền tiên môn.

Dương Bách Xuyên vừa động, rất nhiều tiên nhân sợ hãi lùi về sau.

“Ha ha ha, một đám gà con, hoặc nghe ta nói hoặc ta làm các ngươi thần hình đều diệt, cút!”

Dương Bách Xuyên cười to, bước nhanh về phía trước.

Đám tiên nhân Thượng Huyền tiên nhân lùi ra, nhường ra một con đường cho Dương Bách Xuyên.

Nhìn qua có vẻ người nào đó đang rất sung sức, nhưng sự thật thì sao? Lúc này hắn đang trong tình huống ngoài mạnh trong yếu.

Chính hắn cũng không ngờ lực lượng khắc văn sẽ mạnh như vậy, gần như không tốn nhiều sức đã đánh bại một Kim Tiên sơ phẩm.

Quá sảng! Nhưng sau đó là bi kịch.

Sử dụng xong lực lượng khắc văn, lực lượng trong cơ thể hắn gần như bị rút cạn.

Lúc này hắn chỉ cảm thấy thân thể suy yếu đến mức muốn ngủ.

Chẳng qua xung quanh đều là tiên nhân muốn mạng hắn, Dương Bách Xuyên không dám lộ ra dấu hiệu suy yếu.

Hắn cũng thấy được sắc mặt hoảng sợ của các tiên nhân xung quanh, cũng thấy được sự do dự trong mắt Yến Vô Lượng.

'Thấy vậy Dương Bách Xuyên vô cùng vui mừng, nếu Yến Vô Lượng sợ thì dễ làm, hắn muốn đánh cuộc một lần, bọn họ không dám cản chính mình, sau đó hắn sẽ thừa cơ rời đi.

Chỉ cần có thể cách Yến Vô Lượng trăm mét, hắn sẽ có cơ hội dùng bí pháp. chạy trốn.

Quả nhiên Dương Bách Xuyên cảm thấy chính mình đánh cuộc chính xác.

Hắn bước từng bước rời đi, Yến Vô Lượng cũng không ra lệnh cho thuộc hạ ra tay, ông ta chỉ nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt đáng sợ.

Mặt ngoài Dương Bách Xuyên rất bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đang rất sợ Yến Vô Lượng ra tay.

Lúc này thân thể hắn quá hao, không nắm chắc có thể tái chiến với Yến Vô Lượng.

Chỉ trong nháy mắt đã cách xa Yến Vô Lượng trăm mét, cũng đi ra vòng vây.

Lúc này cha con Đỗ Kiệt Bân cũng lấy lại phản ứng.

Lúc trước Đỗ Kiệt Bân còn thuyết phục phụ thân Đỗ Nhân Kiệt muốn giúp Dương Bách Xuyên, ai ngờ còn chưa ra tay, Dương Bách Xuyên bùng nổ lực lượng đánh Kim Tiên Thượng Huyền môn thành cặn bã.

Lại thấy Dương Bách Xuyên đi ra khỏi vòng vây, Yến Vô Lượng và thuộc hạ của ông ta không dám cản.

Đỗ Kiệt Bân càng thêm bội phục Dương Bách Xuyên.

Nhìn thấy Dương Bách Xuyên chuẩn bị rời đi, Đỗ Kiệt Bân đang định hét lớn, lại bị phụ thân cản lại, nhỏ giọng nói: “Đừng kêu, nếu không muốn những gì hắn làm bị uổng phí thì để cho hắn rời đi.”

Nghe vậy Đỗ Kiệt Bân nhịn xuống, nhưng lại có một câu hỏi khác, ý là con có thể nói với hắn một câu cũng được đúng không?

Nhưng loại người thành tinh như Đỗ Nhân Kiệt, ánh mắt vô cùng độc ác, đã nhìn ra được có vẻ Dương Bách Xuyên đang dọa người, nếu thật sự cường đại như có thể trực tiếp ra tay giết chết Yến Vô Lượng diệt trừ hậu hoạn, việc gì phải rời khỏi?

Ngẫm lại, sợ nhi tử kêu to gọi lại Dương Bách Xuyên làm Dương Bách Xuyên để lộ dấu vết, đó mới là hại Dương Bách Xuyên, đến lúc đó lại không đi được, cho nên Đỗ Nhân Kiệt truyền âm cho nhi tử: “Yên tâm, con không thể làm Dương Bách Xuyên phân tâm vào lúc này, nếu vi phụ nhìn không lầm, lúc này Dương Bách Xuyên miệng cọp gan thỏ, hiểu chưa?”

Đỗ Kiệt Bân cũng không phải ngốc, lập tức hiểu ra, hy vọng Dương Bách Xuyên nhanh chóng chạy đi.

'Thấy Dương Bách Xuyên đi ra vòng vây, càng ngày càng xa, Yến Vô Lượng hận đến ngứa răng, đột nhiên trong đầu lóe lên một suy nghĩ.

Ông ta cảm thấy có chỗ không thích hợp.

Nhưng lại không nghĩ ra.

Chỉ biết nếu Dương Bách Xuyên lợi hại như vậy, sau này mặt mũi của ông ta mất hết, thù giết con giết đệ cũng không thể không báo, hơn nữa với tiềm lực của tên tiểu tử này, sau này sẽ trở thành mối họa lớn cho Thượng Huyền tiên môn.

Đã là thù sống chết, ông ta không thể giết hắn, hẳn sẽ giết ông ta, tại sao không giết?

Nghĩ đến đây, cuối cùng Yến Vô Lượng cũng nhận ra không đúng chỗ nào. Nếu Dương Bách Xuyên cường đại như vậy, tại sao không giết luôn ông ta? Ngược lại phải rời đi?

Chỉ có một đáp án, vừa rồi Dương Bách Xuyên thi triển lực lượng cường đại, không phải không trả giá, có lẽ lúc này hắn không thể thi triển lần thứ hai, cho nên bí quá hóa liều, nhân cơ hội chạy trốn?

Cuối cùng cũng nghĩ ra.

Nhìn Dương Bách Xuyên đã đi ra xa một trăm mét, Yến Vô Lượng hét lớn: “Bắt lấy hắn, không thể để hắn rời đi, lực lượng của tiểu tử kia đã hao hết.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.