Sau khi đến nơi, ba người Đỗ Kiệt Bân mới phát hiện Dương Bách Xuyên đã đào ra một cái hố to.
“Xuyên Tử, đây là?”
Đỗ Kiệt Bân nghỉ ngờ hỏi, mắt nhìn xuống dưới thấy trong hố lấp lánh kim quang.
Dương Bách Xuyên cười nói: “Ta cảm nhận được khí tức năng lượng yếu ớt ở đây, đào thử xuống thì xuất hiện tường đá bên dưới. Nếu không nhầm, đây rất có thể chính là lối vào của mật thất Luyện Đan.”
Hắn vừa dứt lời, Lão Mạc kích động nói: “Đúng vậy đúng vậy, giống miêu tả của môn chủ, minh văn bên trên chính là minh văn Đan đạo, nơi này chính là lối vào mật thất Luyện Đan của tiên phủ Đại La, không sai đâu. Thiếu chủ, chúng ta tìm thấy rồi, ha hal”
Đỗ Kiệt Bân cũng vui mừng, có điều ngay sau đó hắn ta lại nói: “Lão Mạc à, không phải chúng ta tìm thấy, mà là Xuyên Tử tìm thấy. Xuyên Tử có công đầu, nếu như có thu hoạch thì phải chia một nửa cho Xuyên Tử.”
“Đúng đúng đúng, là công lao của Dương huynh đệ.” Lão Mạc phản ứng lại, bật cười.
Quả thật Dương Bách Xuyên đã thấy rõ ý của Đỗ Kiệt Bân, chẳng qua là muốn cộng điểm cho hắn, nhưng hắn cũng không tham lam như vậy, đành nói:
“Lão Đỗ, đây là chúng ta cùng tìm thấy, điều này khỏi cần nghỉ ngờ. Nếu không có tin tức các ngươi cung cấp, thì ta cũng không tìm được nơi này, là may. mắn thôi, không nói cái khác vội, đợi chúng ta vào trong rồi nói sau. Bên trong cụ thể là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3606243/chuong-4126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.