Chương trước
Chương sau
Đương nhiên Dương Bách Xuyên biết rõ những lời Đỗ Kiệt Bân vừa nói là có ý gì?

Bảo không cảm động là giả.

Nếu Đỗ Kiệt Bân đã xem hắn là bạn, vậy thì Dương Bách Xuyên làm người cũng sẽ không tổn hại tới mối quan hệ này.

Là huynh đệ bằng hữu thì phải suy nghĩ cho đối phương.

Lúc này, Đỗ Kiệt Bân có thể đứng ra giúp, chứng minh hắn đã chuẩn bị quyết liệt với người của Thượng Huyền Tiên Môn.

Thậm chí sẽ ảnh hưởng tới mối quan hệ của Thái Thanh Tiên Môn và Thượng Huyền Tiên Môn, khó tránh khỏi dẫn tới chiến tranh.

Vậy nên Dương Bách Xuyên đã truyền âm cho Đỗ Kiệt Bân: “Lão Đỗ không cần lo lắng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, ba người đi trước đi, lát nữa ta sẽ tìm

các ngươi...”

“Đánh rắm...Ngươi xem Đỗ Kiệt Bân ta là hạng người gì? Đến lúc này rồi, sao. ta có thể bỏ mặc ngươi?”

Dương Bách Xuyên còn chưa nói xong đã bị Đỗ Kiệt Bân ngắt lười, vẻ mặt đối phương tức giận, còn bảo hắn nghĩ Đỗ Kiệt Bân là loại người nào?

Loại không tim không phổi, vô tình vô nghĩa?”

Dương Bách Xuyên nghe Đỗ Bân tức giận truyền âm, nhìn vẻ mặt tức giận của hắn, hắn rất cảm động, cũng biết Đỗ Kiệt Bân đã hiểu lầm.

Dương Bách Xuyên vội vàng truyền âm cho Đỗ Kiệt Bân: “Lão Đỗ, ngươi đừng hiểu nhầm, ý của ta là chúng ta làm chuyện quan trọng trước, việc chính của chúng ta là tìm mật thất luyện đan của Đại La tiên phủ, đó mới là mục tiêu hàng đầu.

Còn chuyện ở đây, ngươi tin ta đi, ta chắc chắn có thể ứng phó được, không cần thiết kéo ngươi dính dáng vào, đến lúc đó lại khó xử lý, chúng ta đều bị kéo ở chỗ này, chẳng phải sẽ làm chậm trễ việc tìm kiếm mật thất luyện đan?

Ngươi dẫn theo lão Mộ và A Thiện đi trước, sau đó ta sẽ đuổi theo mọi người, tin ta đi, không sao đâu. Đám Thiên Tiên này không làm gì được ta, nếu bọn họ thật sự muốn ra tay thì đã ra tay từ lâu rồi, sao còn vây ta lại làm gì.”

Đỗ Kiệt Bân nghe Dương Bách Xuyên giải thích xong thì sắc mặt cũng tốt lên đôi chút, nghĩ lại cũng đúng, Vân Tử có thể giết chết được cái tên Yên Ngũ Xích đáng ghét kia, chứng minh hắn có thực lực và thủ đoạn.

Cùng là kiểu người giả heo ăn thịt hổ, hắn cảm thấy Dương Bách Xuyên nói cũng có lý.

Nếu đã vậy thì hắn sẽ dẫn lão Mộ và A Thiện rút trước, nếu như Dương Bách Xuyên thật sự gặp khó hắn, hắn tin đối phương cũng sẽ không cậy mạnh.

“Ngươi...thật sự ứng phó được chứ?” Đỗ Kiệt Bân vẫn hỏi một câu.

“Yên tâm đi, không thành vấn đề, ta cò lấy cái mạng nhỏ này ra nói giỡn được chắc.“Dương Bách Xuyên cười truyền âm.

Đỗ Kiệt Bân gật đầu nói: “Vậy được, ngươi cẩn thận đó, đường đi chính là lối mà lão Mộ đã nói, bọn ta ở phía trước đợi ngươi, nếu một canh giờ mà ngươi chưa tới thì ta sẽ dẫn lão Mộ à A Thiện quay về tiếp ứng ngươi.”

“Được, mọi người yên tâm đi, không cần lâu như vậy đâu, ta sẽ nhanh chóng đuổi kịp các người, nhanh đi đi” Dương Bách Xuyên thúc giục Đỗ Kiệt Bân.

Ngay lúc này, Hách Hữu Đà trầm giọng nói: “Đỗ Kiệt Bân, ngươi muốn đối địch với Thượng Huyền Tiên Môn ta?”

Hách Hữu Đà không ngờ lại có người không nể mặt Thượng Huyền Tiên Môn ho?

Trong lòng bốc lửa, nhưng khi vừa xoay người đã nhìn thấy Đỗ Kiệt Bân của Thái Thanh Tiên Môn.

Đương nhiên Hách Hữu Đà biết Đỗ Kiệt Bân, hắn cùng hội công tử với Yến Ngũ Xích, cũng chính là người kế thừa tiên môn đời tiếp theo.

Thân phận địa vị tôn quý, hơn nữa còn nằm trong mười thế lực tiên môn mạnh nhất ở Đại Thanh, Đỗ Kiệt Bân là người duy nhất tu vi không đạt tới Thiên Tiên đại viên mấn, nhưng vẫn có thể sóng vai với những người thừa kế của Tiên Môn khác.

Bởi vì tu vi công pháp của Đỗ Kiệt Bân không tâm thường, mặc dù cấp bậc là Thiên Tiên thượng phẩm nhưng thực lực và thủ đoạn lại không hề thua kém những người thừa kế khác, thậm chí còn nghe đồn, nếu Đỗ Kiệt Bân bạo phát thì có thể đối đầu được với Chân Tiên.

Vậy nên dù nói thế nào thì Hách Hữu Đà cũng phải kiêng ky Đỗ Kiệt Bân.

Nhưng Đỗ Kiệt Bân lại không đắn đo mà ủng hộ Dương Bách Xuyên, hành động này không khác nào vả vào mặt Thượng Huyền Tiên Môn, vậy nên Hách Hữu Đà mới chất vấn đối phương.

Nhưng lúc này Đỗ Kiệt Bân và Dương Bách Xuyên đã bàn xong với nhau, thế nên Đỗ Kiệt Bân chỉ thản nhiên nhìn Hách Hữu Đà, rồi dẫn theo lão Mộ và A Thiện rời khỏi.

Đỗ Kiệt Bân làm như vậy khiến rất nhiều Thiên Tiên có mặc đều cho rằng hẳn sợ Thượng Huyền Tiên Môn, bao gồm cả Hách Hữu Đà cũng nghĩ như vậy.

Trong tiếng bàn tán của mọi người, Đỗ Kiệt Bân chỉ liếc nhìn Hách Hữu Đà, không nói câu rồi rời đi.

“Suy cho cùng thì Thượng Huyền Tiên Môn cũng đứng đầu thế giới Đại Thanh, ngay cả thiếu chủ Thái Thành Tiên Môn xếp thứ ba cũng không dám đắc tội, xám xịt rời đi...”

“Chẳng thế thì sao, Đỗ Kiệt Bân cũng nằm trong danh sách hội công tử Thập Đại Tiên Môn, nhưng cũng không dám đi trêu chọc Hách Hữu Đà đó thôi.”

“Sai rồi, mặc dù tu vi của Hách Hữu Đà là Thiên Tiên đại viên mãn nhưng chưa tới mức để cho thiếu chủ của Thái Thanh phải kiêng dè, Đỗ Kiệt Bân sợ chính là Thượng Huyền Tiên Môn.”

“Cũng đúng, dù sao kẻ chết cũng là người thừa kế tương lai của Thượng Huyền Tiên Môn, nếu Đỗ Kiệt Bân thật sự xen vào thì sẽ dính dáng tới cả Thái Thanh Tiên Môn, khi đó sẽ trực tiếp đối đầu với Thượng Huyền Tiên Môn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.