“Sao có thể? Ta thề từ lúc đó đã coi ngươi như huynh đệ.” Dương Bách Xuyên cười nói.
“Ngươi đã gọi ta là đại ca, không lẽ ta còn để ý mấy nghĩ thức xã giao này? Tính lên ta đã sống hai đời, nhưng chỉ có một cái đại ca, hôm nay Lục Nhĩ Mi Hầu này thề với thiên đạo, Dương Bách Xuyên chính là huynh đệ với Lục Nhĩ này, sau này sống chết có nhau, họa phúc cùng chung...”
“Sống chết có nhau, cùng chung họa phúc.
Ngày này một người một khỉ Manaca thề với thiên đạo ở đỉnh núi Chí Tôn trở thành huynh đệ của nhau.
Hoàn thành lời thề, hai người nhìn nhau cười ha. ha.
Cười xong, Dương Bách Xuyên nói với Lục Nhĩ: "Lục Nhĩ đại ca, ta có một chuyện muốn nói cho ngươi."
“Ngươi nói đi” Lục Nhĩ Mi Hầu nói.
“Rất nhiều năm trước ở tiểu thế giới, tiểu đệ cũng kết bái với một vượn trắng, hắn tên Bạch Khởi, mặc dù bây giờ chúng ta kết bái nhưng ta muốn nói Bạch Khởi đại ca cũng coi như là huynh đệ của chúng ta, hẳn là đại ca, chờ sau này ta tìm được hẳn, ý ta là Bạch Khởi đại ca vẫn làm đại ca của chúng ta, ngươi thấy việc này được không?”
Dương Bách Xuyên không có ưu điểm gì, nhưng lại rất trọng tình nghĩa, trước sau không quên Bạch Khởi, cũng vẫn luôn tìm kiếm nhưng không có tin tức.
Lục Nhĩ Mi Hầu nghe Dương Bách Xuyên nói đến Bạch Khởi, ánh mắt sáng lên, tán thưởng nói: “Việc này theo lý nên như vậy, nhưng nghe ý của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3556680/chuong-4035.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.