Chương trước
Chương sau
Máu của con chim này không giống bình thường.

Hiển nhiên chim Thần Ma quả thật có chỗ khác biệt, nghĩ lại thì loại máu khiển cây khô như gặp mùa xuân này, không phải có nghĩa là có thể có thêm một bác sĩ bên cạnh để hồi phục vết thương sao?

Mà máu còn có thể được sử dụng cho việc luyện đan với luyện khí nữa.

Dương Bách Xuyên tất nhiên không thể để Chồn nhỏ lại làm tổn thương đến chim Thần Ma.

Hắn sợ rằng Chồn nhỏ không thể khống chế được mà trực tiếp dùng móng vuốt phanh ngực mổ bụng, của cái con chim miệng thúi này.

Có thể..... Chỗ đặc biệt của con chim này không phải là thực lực mà là cái khác, dù sao chỉ riêng mỗi máu đã là bằng chứng tốt nhất.

Về phần chim Thần Ma tự xưng là chim Thần Ma số một trong Tam giới, Dương Bách Xuyên coi đó như là lời khoe khoang.

Dù sao hắn cũng đặc nhìn ra, vấn đề của con chim này chắc chẩn không phải thực lực, máu tự nhiên là một trong những thứ hắn thấy được ngay lúc này.

Đương nhiên trừ cái đó ra, có thể được lão đầu nuôi dưỡng trong cung Chí Tôn, còn có thể trực tiếp mắng lão đầu là lão già khốn kiếp, gọi thẳng tên Vân Thiên Tà, cũng có thể giải thích được sự đặc biệt của con chim có vấn đề này.

“Chi chi chi..”

Chồn nhỏ tất bất mãn việc Dương Bách Xuyên ngăn cản nó đi đánh chim Thần Ma, kêu lên chỉ chỉ kháng nghị

“Được rồi được rồi, con chim có vấn đề này là do. lão già đáng chết để lại, chúng ta không cùng nó chấp nhặt làm gì..” Dương Bách Xuyên chỉ có thể an ủi Chồn nhỏ.

Ở phía bên kia, chim Thần Ma đã khôi phục lại vết thương, nó vừa chải chuốt lại lông vũ của mình vừa. mắng...

“Một đám gà chết tiệt, khốn khiếp, đáng ghét. Bởi vì ông đây... Bởi vì... a a a a a... Bởi vì cái gì ta lại không thể nhớ được, ta không thể phát huy ra thực lực của mình, nếu không ông đây chỉ cần liếc mắt một cái là có thể trừng chết đám các ngươi, các ngươi đều là lũ gà yếu ớt trong mắt ông, gà yếu ớt, đám gà yếu ớt siêu lớn.."

Lời chửi rủa của chim Thần Ma càng lúc càng mãnh liệt, hoàn toàn không có ý định dừng lại.

Sắc mặt Dương Bách Xuyên càng nghe càng tối sầm, hắn cũng nghe thấy chim Thần Ma dường như có nói, vì một lý do nào đó mà nó không còn thực lực.

Không còn thực lực mà còn lắm mồm như vậy, Dương Bách Xuyên cũng không lầm mồm, nói.

“Khụ khụ... Đừng mảng, ta phụng sư mệnh mang ngươi đi.." Dương Bách Xuyên đen mặt nói với chim Thần Ma.

“Ông đây cứ mắng mi đấy thì làm sao? Mi còn có đám các ngươi và Vân Thiên Tà, các ngươi đều là một lũ gà yếu ớt, lão khốn kiếp, tiểu khốn kiếp, tiểu tiểu khốn kiếp, gà yếu ớt lớn, gà yếu ớt nhỏ, gà yếu ớt nhỏ hơn, gà yếu ớt siêu nhỏ..." Chim Thần Ma càng mắng càng hăng.

“Chồn nhỏ mau đi thôi, đừng giết nó, cứ nhổ hết lông trên người nó trước đi..” Dương Bách Xuyên nheo mắt nói.

“Chi chi..” Chồn nhỏ gật đầu như gà con mổ thóc, ước gì Dương Bách Xuyên mở miệng dạy cho con chim có vấn đề lại còn lắm mồm này một bài học.

“Gà yếu... A... Ặc.."

Ngay khi chim Thần Ma nghe thấy lời Dương Bách Xuyên nói, giọng nói đột ngột dừng lại.

“Tiểu khốn... Thằng nhóc kia, mi tốt nhất nên quản tốt con chồn của mi, đừng dùng vũ lực chống lại ông đây, ông đây là một con chim Thần Ma hiền lành tử tế, nếu nhóc con mi dám bất kính với ông đây, Vân Thiên Tà sẽ không bỏ qua cho mi, sư phụ mi cũng không dám bất kính với ông đây đâu nhá.”

Một câu nhổ sạch lông chim cuối cùng cũng khiến chim Thần Ma thu liễm, nhưng miệng nó vẫn rất thúi.

“Nói lại lăn nữa, hãy ngoan ngoãn đi, đừng ép ta để Chồn nhỏ nhổ hết lông của ngươi..” Dương Bách Xuyên nheo mắt cười, nói chuyện với chim Thần Ma, cuối cùng cũng tìm ra điểm yếu của con chim có vấn đề này.

"Thằng nhóc, sao mi dám? Nếu mi dám bất kính với ông đây, thì cũng đừng nghĩ sẽ lấy được thuật định thân từ chỗ ông đây” Chim Thần Ma đột nhiên lên tiếng.

Dương Bách Xuyên sửng sốt khi nghe thấy lời chìm Thần Ma nói: "Làm sao ngươi biết ta muốn thuật định thân?”

“Ông đây là đệ nhất chim Thần Ma trong Tam giới, trong lòng mi nghĩ cái gì, ông đây biết rất rõ” Chim Thần Ma dương dương tự đắc.

Lúc này, Dương Bách Xuyên thật sự có chút kinh ngạc.

Trước kia hẳn muốn học thuật định thân, là khi nhìn thấy lão đầu tụt định thân bốn đại yêu, hẳn lại nhớ tới những bộ phim thần thoại mà hẳn đã xem khi còn nhỏ, chấp niệm trong lòng có chút nặng.

Nhưng cũng chỉ nghĩ trong lòng, chưa bao giờ nói với ai về chuyện này.

Làm thế nào con chim có vấn đề này có thể nhìn thấy những suy nghĩ trong lòng hẳn?

Hay là nói nó có thể nhìn thấy những sinh linh khác đang nghĩ gì?

Nếu đúng như vậy, thì chuyện này sẽ rất thú vị.

“Ngươi..Ngươi có thể biết người khác đang suy nghĩ gì sao? Ngươi còn biết thuật định thân?" Dương Bách Xuyên hỏi

Chim Thần Ma kiêu ngạo, cổ nghiêng một chút, làm ra vẻ mũi vểnh lên trời, đương nhiên, lỗ mũi của chim ấy mà, có lẽ vẫn luôn như vậy.

“Tất nhiên, năng lực của ông đây còn hơn thế nữa cơ”

“Ngươi có biết trong lòng ta hiện tại đang suy nghĩ gì không?” Dương Bách Xuyên dò xét hỏi.

Chim Thần Ma lại lập tức chửi ầm lên: "Tên nhóc khốn kiếp nhà mi, lại nghĩ muốn đặt tên cho ông đây là — Quạ Đen, ông đây nói cho con gà yếu ớt như mi biết, ông đây là chim Thần Ma sổ một trong Tam giới, không phải quạ đen”

Nghe thấy lời mảng của chim Thần Ma, Dương Bách Xuyên bật cười, nhưng nụ cười lại có chút âm trầm.

Hân xác nhận rằng con chim có vấn đề hoàn toàn có khả năng biết những gì người khác nghĩ trong lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.