“Rầm!"
Cả người Dương Bách Xuyên đập mạnh xuống đất, tạo thành một cái hố to trên mặt đất.
Sức tấn công từ bảy lão già chết tiệt hợp sức lại mạnh hơn hẳn nghĩ.
Dĩ nhiên trong lòng Dương Bách Xuyên cảm thấy rất thất vọng...
Điều khiến hẳn thất vọng chính là không ngờ Hắc Liên vẫn chưa tỉnh lại.
Bản thân hẳn chỉ còn lại nửa cái mạng mà ý thức vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Mặc dù thất vọng nhưng Dương Bách Xuyên không hề oán trách Hắc Liên, bởi vì hắn biết lần trước nàng ấy bị thương nặng hơn hắn nghĩ, nếu không nàng ấy đã sớm tỉnh lại vào thời điểm mấu chốt này rồi.
“Khụ.."
Dương Bách Xuyên nhếch nhác bò dậy và ngồi xuống đất, sắc mặt trắng như giấy, cả người từ trong ra ngoài đều run lẩy bẩy.
Sức mạnh hợp lực của thất đại Tán Tiên vô cùng mạnh mẽ, hẳn quả thật không phải đối thủ có thể chống lại nửa đòn tấn công của bọn họ. Giờ đây hắn có thể ngồi dậy đều dựa vào sức mạnh của thần thông Chí Tôn, hàng phòng ngự của chuông Đông Hoàng, Thất Sắc Bảo Y và cơ thể lớn mạnh của hắn, dĩ nhiên hẳn còn phải sử dụng một giọt nước Sinh Mệnh trong cơ thể, nếu không bây giờ hẳn muốn ngồi dậy cũng khó.
“Tiểu tử thối, mau thả linh đài ra đi.”
Giọng nói của lão già vang lên trong đầu hắn.
Dương Bách Xuyên nghe vậy thì nhếch môi cười nói: "Lão đầu, con vẫn chưa căn đến người đâu, người nghĩ đệ tử của người không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3545698/chuong-3978.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.