...
Hắn ở đại điện khoảng hơn mười phút, Thanh Ngưu mới đen mặt đi vào, phía sau là trâu thần Ngũ Sắc đang lười biếng hùng hổ chửi rủa.
Quả nhiên, Thanh Ngưu đi mời đại gia Ngũ Sắc của hắn ta không mấy thuận lợi.
Nếu không với mười phút, đừng nói là ở ngay rong phủ Thanh Ngưu, cho dù đi mười vạn dặm cũng đã trở về rồi.
Thanh Ngưu không vui đi tới, vừa định mở miệng lại bị Dương Bách Xuyên nheo mắt ngăn lại, ra hiểu đã biết.
"Vân Tiểu Tử tìm bổn tiên có việc gì? Quấy rầy bổn tiên ngủ... à không thanh tụ, tên tiểu tử này có đạo đức không vậy..." Trâu thần Ngũ Sắc lười biếng nói.
Thanh Ngưu đứng bên cạnh, trong mắt cũng lên vẻ tức giận.
Nghe giọng điệu của trâu thần Ngũ Sắc, không hề kính nể Dương Bách Xuyên chút nào, vừa mở miệng là gọi tiểu tử, điều này khiến Thanh Ngưu sùng bái Dương Bách Xuyên một cách mù quáng vô cùng khó chịu với trâu thần Ngũ Sắc.
Tiên sủng thì hay lắm sao?
Vân Môn ta có hơn ba vạn Thiên Yêu, dù ngươi là tiên sủng thì thế nào chứ?
Thanh Ngưu nói thầm trong lòng.
Nhưng Dương Bách Xuyên ngöi trên không nói gì, Thanh Ngưu cũng chỉ có thể đứng một bên nhìn.
Lúc này Dương Bách Xuyên nhìn dáng vẻ của trâu thần Ngũ Sắc, sau đó cười nói: "Tên cà lăm, quấy rầy ngươi thanh tụ rồi, nhưng hôm nay ta đặc biệt tới tìm ngươi là vì có chuyện muốn thương lượng với ngươi."
"Có chuyện gì thì nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3543519/chuong-3827.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.