Âu Dương Nhạc Nhạc cũng lại gần nói: "Cha, em trai nói rất đúng, dù sao thì vẫn là sản nghiệp nhà chúng ta, con thấy chúng ta nộp lên một nửa để sau này em trai nhỏ quản lý trấn thủ, đám đệ tử của Vân Môn cũng sẽ phục..."
“Mọi người để tôi suy nghĩ đã...Chuyện này cần phải bàn bạc với Nguyên Tranh, Dương Bách Xuyên biết nếu để đứa nhỏ trong bụng Nguyên Tranh ở lại, Nguyên Tranh cũng nhất định phải ở lại.
Nhưng lần này đi, hẳn không biết khi nào mới có thể trở về, nhưng con trai Dương Tỉnh Phó và con gái Âu Dương Nhạc Nhạc nói không sai, Vân Môn là căn cơ của hắn, lúc trước tập đoàn Vân Kỳ là tâm huyết do người anh em Lưu Tích Kỳ một tay sáng lập.
Mặc dù hiện tại Lưu Tích Kỳ đã trở thành tu chân giả, không cần tới tiền tài vật chất của thế tục, nhưng suy cho cùng đây cũng là một phần tưởng niệm.
Nếu hẳn làm chủ giao toàn bộ Vân Kỳ ra, sau này đế chế thương mại của Vân Kỳ không còn người có năng lực dẫn dắt, chẳng may sụp đổ, quả thật là khó ăn nói với Lưu Tích Kỳ.
Nhưng một bên là vợ và con trai, bên là tâm huyết của người anh em và căn cơ của Vân Môi lựa chọn.
Hắn cần phải suy nghĩ kỹ, cũng muốn tôn trọng ý kiến của Nguyên Tranh.
"Được, cậu suy nghĩ đi rồi nói với tôi một tiếng, tôi đi trước” Ngô Nam đứng dậy rời đi.
“Nhạc Nhạc đi tiễn chú đi”
“Không cần đâu..."
....
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3536312/chuong-3756.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.