Dương Bách Xuyên cảm thấy thật thần kỳ, hắn. không ngờ gặp nạn trong chuyến đi tiên phủ Thủy Nguyên, nhưng lại gặt hái được một đoạn tình duyên, còn kết hôn và có con với Nguyên Tranh.
Trước sau cộng lại cũng đã hơn một năm.
Hắn cảm khái sự thần kỳ của duyên phận.
Hiện tại ký ức đã được mở phong ấn, đã đến lúc hắn trở về. Tất nhiên hắn sẽ dẫn theo Nguyên Bảo và Nguyên Tranh, không thể bỏ lại chị em họ.
Nguyên Tranh đang mang thai đứa con của hắn, kết quả này là điều năm ngoài dự liệu của hắn, nhưng tên họ Dương nào đó vẫn cực kỳ mừng rỡ.
Hắn có nhiều vợ ít con, ngoại trừ Đoàn Đoàn và Viên Viên, Dương Tinh Phó ra, bây giờ Nguyên Tranh sắp sinh cho hắn đứa con thứ tư, điều này khiến hắn vô cùng vui vẻ.
Dương Bách Xuyên nhìn ánh mắt tò mò của Nguyên Bảo, biết là mình căn giải thích cho cậu ấy...
"A Bảo đã nhìn thấy mọi việc anh rể đã làm rồi ư?" Dương Bách Xuyên nở nụ cười, ra hiệu cho Nguyên Bảo ngồi xuống.
"Vâng... Nhìn... nhìn thấy” Lần này Nguyên Bảo nói rành rọt hơn rất nhiều. Cậu ấy ngồi cùng Dương Bách Xuyên trên bãi cát, vô cùng tò mò về người anh rể này.
“Nguyên Bảo à, trước đây vì một số nguyên nhân nên anh rể mất trí nhớ... Em cũng thấy đấy, anh không phải là người bình thường, mà nên gọi là người tu chân. Nghe anh nói này, sau này em cũng tu chân cùng anh rể.
Tên họ Dương nào đó nói về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3536309/chuong-3753.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.