Sau khi có lão hòa thượng của Mật Tông Tự lên tiếng, những người bị phế bỏ tu vi còn lại cũng oán hận gầm lên, với họ mà nói tu vi bị phế chẳng khác nào cái chết, đến thời điểm này họ cũng không sợ Dương Bách Xuyên nữa, từng người thi nhau chửi mắng.
Dương Bách Xuyên không nổi giận, hắn nhìn bọn họ rồi cười lớn, sau đó gắn từng câu từng chữ: “Tôi biết vì sao các người lại tự tin như vậy, hiện tại tôi có thể nói cho các ngươi biết, trong mắt Dương Bách Xuyên tôi cường giả các ngươi nói chẳng qua chỉ là một trò cười.”
Có biết vì sao hôm nay tôi lại tức giận không? Haha, nếu như các người đã nói tôi hống hách, quả thật đúng là như vậy, nhưng không phải loại người không nói đạo lý, nguyên tắc của tôi chỉ dành cho những người có ranh giới cuối cùng, dám đi cấu kết với thế lực phương Tây, hơn nữa còn là dị tộc bên ngoài tới Trung Quốc, ai cho các người lá gan đó, hả?
Nói cho các người biết, đây chính là ranh giới cuối cùng, thân là tu sĩ Trung Quốc, vì một cái gọi là lợi ích mà các người dám cấu kết dị tộc, đừng nói là phế bỏ tu vị, cho dù giết chết thì cũng là vì các người xứng đáng, haha...Linh Chủ cái chó má gì, cường giả, cho là ông đây không biết là thứ gì sao?
“Nếu các người đã cho rằng cường giả rất đáng sợ, hôm nay ông đây sẽ cho các người thấy, Dương Bách Xuyên này có đáng sợ hay không...”
Dứt lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3530492/chuong-3722.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.