Năm đó hăn ra lệnh cho tất cả tu sĩ đạt đến Hư Cảnh hoặc Kim Đan đều tiến vào Sơn Hải Giới để đề phòng bọn họ làm loạn Địa Cầu, bây giờ lại có thêm rất nhiều.
Vậy chắc chăn đều là đệ tử của Vân Môn quê nhà năm đó.
Mấy phút sau, thức ăn đã nấu xong, Đoan Mộc Uyển Nhi và Âu Dương Ngọc Thanh bước ra khỏi phòng bếp.
Dương Bách Xuyên hỏi: “Cha con đâu?”
“Đi tìm Tinh Nhi rồi, chúng ta ăn cơm trước, không đợi bọn họ, có rất nhiều thức ăn.” Đoan Mộc Uyển Nhi tùy tiện nói.
“Tinh Nhi?” Dương Bách Xuyên sửng sốt.
Nhìn dáng vẻ mờ mịt của Dương Bách Xuyên, Đoan Mộc Uyển Nhi vội vàng nói: “Chính là con trai con Dương Tinh Phó, cháu trai cưng của mẹ.”
Lúc này Dương mỗ mới phản ứng lại, thì ra đang nói con trai út Âu Dương Ngọc Thanh sinh cho hắn.
Nói ra bọn họ chưa từng gặp mặt, năm đó lúc nhị đồ đệ Vương Tông Nhân đến Sơn Hải Giới có mang video tới cho hắn xem.
Những điều này đều là hắn nợ mẹ con bọn họ.
Âu Dương Ngọc Thanh lườm hắn: “Mấy trăm năm anh vắng mặt, may có cha mẹ chăm sóc, nên Tinh Nhi rất tố
“Khụ khụ..” Dương Bách Xuyên rất xấu hổ.
“Bọn anh về rồi... Ha ha...” Đang nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng cười của Dương Quốc Trung.
Dương Bách Xuyên vừa quay đầu đã thấy ba bóng người xuất hiện ở cửa.
Mặt Dương Quốc Trung đo đỏ, trông tâm trạng vô cùng tốt, đi ở giữa, bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3530482/chuong-3712.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.