Đi dạo trên phố của thành Y Đạo, thứ Dương Bách Xuyên nhìn thấy nhiều nhất là y quán và đủ các loại linh dược…
Theo hắn, linh dược ở thành Y Đạo có thể là toàn diện nhất.
Có cả người bệnh, người phàm hay tu sĩ đều có.
Y quán do tu sĩ y đạo mở, chỉ cần có linh thạch hoặc là linh dược thì người phàm cũng sẽ tiếp đãi.
Khắp chốn thành Y Đạo đều rất phồn hoa…
Dương Bách Xuyên hóa thành người đàn ông vạm vỡ để râu, dẫn theo tiểu Phượng Hoàng ăn mặc như búp bê sứ màu hồng phấn, trên đường thu hút biết bao ánh nhìn đánh giá.
Nhưng mà Dương Bách Xuyên vẫn hồn nhiên không phát hiện, lôi kéo cánh tay nhỏ bé của tiểu Phượng Hoàng – Dương Hồng San tự do đi lại, ngắm nhìn khung cảnh náo nhiệt thành Y Đạo.
Hắn cũng không vội tới Y Quán Hoàng triều, hiếm lắm mới có thời gian nhàn nhã, hắn cũng muốn ngắm nhìn thật kỹ.
Hơn nữa, mặc dù tiểu Phượng Hoàng là thần thú niết bàn, nhưng trước khi trưởng thành, tâm tính của nàng vẫn chỉ như đứa trẻ, tuy chín chắn hơn so với những đứa trẻ cùng trang lứa, nhưng vẫn có tính trẻ con.
Đi dạo trên đường phố, đương nhiên sẽ không thiếu những tiểu thương bán đồ ăn vặt, thành trì lớn với mật độ dân số dày đặc, đâu đâu cũng thấy cơ hội kinh doanh.
Tu chân giả cũng là người, bọn họ cũng cần kiếm tiền, chẳng qua thứ kiếm được chính là linh thạch, các loại vật dụng tu luyện.
“Đại ca,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3530364/chuong-3594.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.