Bê Đê quậy một hồi như thế, bầu không khí không còn nặng nề như trước.
Lúc này Dương Bách Xuyên mới hỏi: "Sao ngươi lại đến Tu Chân Giới? Những người khác đâu, có tới không? Ta nghe nói Thái Huyền Tông đã đuổi giết rất nhiều tu sĩ đến từ Sơn Hải Giới, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đám Triệu Nam sao rồi? Mau nói cho ta đi!"
Dương Bách Xuyên vừa mở miệng đã hỏi rất nhiều vấn đề. Thật sự là hắn quá muốn biết tình hình của mọi người trong Vân Môn, cũng có thể nói là lo lắng.
Bê Đê nghe thấy câu hỏi của Dương Bách Xuyên, sắc mặt trở nên tái nhợt, trong đôi mắt hoa đào tuôn trào nước mắt, nhỏ giọng run rẩy.
Dương Bách Xuyên thấy vậy, tâm trạng chùng xuống: "Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"
"Hu hu... Bách Xuyên ơi, chúng ta thảm lắm... Hu hu..."
Bê Đê lại khóc, không nói vào điểm chính.
Dương Bách Xuyên nôn nóng, tức giận quát: "Ngươi cmn nói đi chứ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tiếng quát của Dương Bách Xuyên làm Bê Đê giật mình, bấy giờ hắn ta mới vội vàng nói: "Bách Xuyên đừng lo lắng, có lẽ chắc là các tẩu tử không sao đâu..."
"Cái gì mà có lẽ chắc là chứ? Nói điểm chính đi!" Dương Bách Xuyên quát.
"Ngươi đừng quát người ta, ngươi không biết người ta đã chịu biết bao nhiêu khổ sở đâu, ngươi còn hung hăng với người ta... Dù sao ngươi cũng phải cho người ta nói từ từ chứ... Hu hu..." Bê Đê cong ngón tay, che mặt khóc.
Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3530175/chuong-3405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.