“Tôn...” Khổng Minh hoảng hốt nói ra một chữ tôn.
“Ra ngoài.” Tước Nhi lạnh giọng nói với Khổng Minh.
Khổng Minh run lên một cái, dưới ánh mắt chăm chú của Tước Nhi, hắn ta cúi đầu, không dám nhiều lời, đứng dậy đi ra khỏi Yêu Y quán.
Thật ra có thể hiểu cho Khổng Minh, sau khi mọi người đều đoán được thân phận của Tước Nhi, thân là người trong tộc của Tước Nhi, Khổng Minh nghe Dương Bách Xuyên nói Tước Nhi gặp nạn lớn, không khác nào đang nguyền rủa Tước Nhi đoản mệnh, cho nên hắn ta giận dữ cũng là chuyện bình thường.
Nhưng lời Dương Bách Xuyên nói là sự thật.
Hơn nữa càng không ngờ Tước Nhi lại ngăn không cho Khổng Minh nói.
Điều này khiến Dương mỗ thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó Tước Nhi xoay đầu nói với Dương Bách Xuyên: “Nếu như thần y đã chẩn đoán được nguyên nhân bệnh rồi thì không biết có cách giải quyết không?”
Dương Bách Xuyên không nghĩ rằng Tước Nhi sẽ hỏi vấn đề này, hắn thầm bất ngờ, nhìn thẳng vào mắt Tước Nhi nói: “Nếu như ta nói ta có cách tăng huyết mạch của Tước Nhi cô nương, không biết Tước Nhi cô nương có tin hay không?”
Nếu đối phương đã không thừa nhận mình là Khổng Tước Vương thì Dương Bách Xuyên cũng vui vẻ giả vờ ngu ngốc tiếp tục gọi nàng ta là Tước Nhi.
Dương Bách Xuyên cười nói, ánh mắt sáng ngời, thật ra hắn chưa hề nói dối.
Nhưng ở trong mắt Tước Nhi là đang híp mắt lại, nàng ta nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3530011/chuong-3241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.