"Được rồi, đừng cãi nhau nữa, Thanh Ngưu, ngươi ra ngoài nhìn xem tình hình thế nào trước đi, bọn ta chờ ở đây. Dù sao thì ngươi cũng đã rời đi hơn ba ngàn năm, ai biết thực hư ra sao, nếu không có việc gì thì chúng ta chui hang chuột đất cũng không sao, ai mà không có khi gặp nạn.”
Dương Bách Xuyên ngăn Thanh Ngưu cãi nhau với thú Ngũ Hành, thật ra hắn biết trong lòng của chủ nhân cũ noi này là Thanh Ngưu mới khó chịu nhất, dù sao thì về nhà nhưng không thể đi cổng chính, phải lén lút chui hang chuột đất, hẳn Thanh Ngưu vô cùng đau khổ.
Từ điểm này có thể thấy được, việc cả tộc Long Chủng Thanh Ngưu bị tứ đại yêu tôn diệt môn đã để lại trong lòng bóng ma lớn thế nào, khiến đường đường đại yêu cấp Vương như nó phải cẩn thận từng li từng tí.
Nhưng mà ngẫm lại thì vậy cũng tốt, dù sao bọn họ cũng vào thành bằng cách nhập cư trái phép, hơn nữa hắn và Lục Yên Chi là Nhân tộc, hiện giờ đang ở trung tâm núi Vạn Yêu, sào huyệt của 'vạn yêu', cẩn thận không bao giờ sai.
Thành Vạn Yêu là địa bàn của gia tộc Thanh Ngưu, nó vô cùng quen thuộc với nơi này, để nó ra ngoài tìm hiểu hoàn cảnh là thích hợp nhất.
Về phần cơn oán giận của thú Ngũ Hành, chỉ cần một câu của Dương Bách Xuyên đã dập tắt.
Dương Bách Xuyên đã nói ai cũng có lúc gặp nạn, nó đành chấp nhận chui hang chó, à không là hang chuột đất, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3529929/chuong-3159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.