Khi Dương Bách Xuyên kể cho đám Lục Yên Chi, thú Ngũ Hành nghe chuyện về nghé con, ai nấy đều thổn thức không thôi.
Mọi người đều vô cùng tò mò về Kỳ Lân đã tuyệt tích ở Tu Chân Giới không biết bao nhiêu năm tháng.
Theo lời Thanh Ngưu, đã biết bao vạn năm rồi thần thú không xuất hiện trong Yêu tộc Thái Hoang bọn họ chứ đừng nói chi đến Tu Chân Giới, Kỳ Lân là vua của thần thú càng là truyền thuyết.
Sau một hồi lâu, thú Ngũ Hành hết nhìn nghé con lại nhìn Dương Bách Xuyên, vẻ mặt không thể tin được: "Chủ nhân... ngài có chắc nó là Kỳ Lân chứ không phải họ hàng nhà trâu không?"
"Nếu nhà trâu có họ hàng như vậy thì hay biết mấy. Ta có thể cảm nhận được khí tức đặc biệt trên người nó, chắc chắn là thần thú. Chẳng phải lúc nãy khí tức trên người nghé con khiến chúng ta bủn rủn sao?
Thử hỏi trên thế gian có bao nhiêu yêu thú có thể khiến chúng ta bủn rủn chỉ bằng khí tức chứ? Hiện tại trông nó không giống Kỳ Lân mà giống nghé con, ta nghĩ chắc là con non, thần thú đều lột xác mà..." Thanh Ngưu nói lên quan điểm của mình.
Dương Bách Xuyên gật đầu: "Lão Ngưu nói không sai, nghé con đúng là con non, là thần thú Kỳ Lân hàng thật giá thật đấy, điều này không sai được. Sau này các ngươi cẩn thận chút, đừng trêu chọc nó."
"Chúng ta tránh còn không kịp nữa là, nào dám trêu chọc chứ..." Thú Ngũ Hành lẩm bẩm. Thật ra nó nghe Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3529879/chuong-3109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.