Đá Đả Tiên nhảy theo ở phía sau: “Chủ nhân, người ta cũng là linh thạch có được không, sao lại không đau được...”
“Đừng có rên nữa, đi nhanh lên, đừng có tưởng ta không biết cơ thể ngươi sắp hồi phục rồi.”
Chỉ một câu của Dương Bách Xuyên đã vạch trần bản chất của đá Đả Tiên.
“Chủ nhân không thể nói như vậy được nha...”
Đá Đả Tiên vẫn còn khua môi múa mép với Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên cũng không ngại đấu võ mồm với đá Đả Tiên, thật ra hắn đang phân tán lực chú ý của mình, giảm bớt đau đớn do Thiên Cương Sát Phong cắt trên cơ thể.
Hai chủ tớ vừa đi vừa nói, sau khi đi được một canh giờ, Dương Bách Xuyên cảm thấy mình sắp không trụ được nữa.
Mặc dù đá Đả Tiên luôn miệng kêu gào nhưng nhìn bản thể của hắn đã không còn vết nứt, xem ra thương thế hồi phục không tệ.
Nhưng đá Đả Tiên vẫn không ngừng hấp thụ linh khí trên bậc thềm ngọc trắng.
Đúng lúc này, đá Đả Tiên lên tiếng: “Chủ nhâ, phía trước hình như có người.”
Dương Bách Xuyên nghe vậy thì nhìn qua, quả nhiên cách xa mấy chục mét có bóng người đang di chuyển.
Lúc này nhìn thấy người, không cần hỏi cũng biết, nhất định là người của Cửu Đại Thánh Địa đã tiến vào lúc trước.
Trong lòng thầm nhủ, cuối cùng cũng đuổi kịp, hai bên chênh lệch thời gian nửa tháng, Dương Bách Xuyên đuổi theo bọn họ, chỉ có thể nói núi tuyết này thật sự quá khó đi nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3529819/chuong-3049.html