Nghe thấy Dương Bách Xuyên hỏi, thân thể của Thương Vũ Tình run lên.
Dương Bách Xuyên lại nhìn thấy sự bi thương cô đơn hiện lên trong ánh mắt của nàng.
Ngay sau đó Thương Vũ Tình nhìn Dương Bách Xuyên, nhỏ giọng nói: “Sư thúc tổ… Con lớn lên xấu, trên mắt có vết bớt rất dọa người, cho nên vẫn luôn đeo khăn che mặt, sư thúc tổ, liệu người có ghét con hay không?”
“A ~ Sao có thể chứ? Mọi thứ trời sinh đều do cha mẹ cho, không phải ngươi sai, thật ra ngươi không cần để ý mấy cái này.” Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại nói thầm: “Thật sự bị ta đoán trúng, quả nhiên là xấu.”
Nhưng người tu chân sẽ không để ý điều này.
“Thật sự?” Thương Vũ Tình chớp mắt hỏi.
“Tất nhiên là thật, hiện tại ngươi gỡ khăn che mặt xuống, sư thúc tổ sẽ không ghét bỏ ngươi.” Dương Bách Xuyên biết thỉnh thoảng trong lòng Thương Vũ Tình sẽ tự ti, nên nghiêm túc nói chuyện với nàng.
Quả nhiên Thương Vũ Tình rất nghe lời, gỡ khăn che mặt xuống.
Chỉ một cái chớp mắt thôi nhưng lại khiến cả người Dương Bách Xuyên run lên, suýt chút nữa rơi xuống từ không trung.
Trong mắt hắn, vết bớt trên mặt Thương Vũ Tình không giống người thường, nhưng cũng tuyệt đối không phải xấu!
Dương Bách Xuyên cảm thấy vô cùng ký quái, chính xác hơn vết trên mặt của Thương Vũ Tình rất yêu dị, hơn nữa vẻ yêu dị này còn mang theo cảm giác lạnh gáy, sợ hãi đến tận linh hồn, không hề liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3529310/chuong-2540.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.