"Thằng nhóc đáng ghét này, không để cho vi sư ngủ một giấc, vừa tỉnh lại đã gọi rồi..."
Một tiếng mắng lười biếng vang lên.
Nhưng Dương Bách Xuyên nghe đến hai mắt lưng tròng.
Giọng nói này quả thật là giọng của sư phụ Vân Thiên Tà.
Nhớ lại năm đó, trận chiến ở thành Yêu Quang, sư phụ vì hắn mà chìm vào giấc ngủ say, không thể tỉnh lại.
Mà hiện giờ, qua hơn trăm năm, cuối cùng hắn cũng được nghe lại giọng nói của sư phụ.
Trong lòng kích động đến khó tả.
Một tiếng thằng nhóc đáng ghét, lọt vào tai Dương Bách Xuyên tựa như âm thanh của thiên nhiên.
Sư phụ tỉnh lại, hắn hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Hơn trăm năm nay, tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng Dương Bách Xuyên vẫn luôn hy vọng sư phụ có thể tỉnh lại, hắn cũng luôn nghĩ cách, thử đánh thức sư phụ, nhưng... Vẫn là không có cách nào đáng tin.
Thần hồn của sư phụ ở trong bình Càn Khôn, lại là thần hồn của Thập Nhị Kiếp Chí Tôn Tán Tiên, hắn càng không có cách nào có thể giúp sư phụ tỉnh lại.
Mấy năm nay hắn cũng vẫn luôn chờ đợi bình Càn Khôn có thể tiếp tục hấp thụ sức mạnh để tiến hóa, nhưng trăm năm qua, hắn đã tìm kiếm đủ các loại sức mạnh, bình Càn Khôn đều thờ ơ, không có dấu hiệu hấp thụ.
Dương Bách Xuyên cũng biết khẩu vị của bình Càn Khôn rất cao, sức mạnh hấp thụ mỗi lúc một mạnh, cho nên hắn quả thật rất bất lực.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3529207/chuong-2437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.