Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn, bầu trời trên sào huyệt Thao Thiết huyết quang mãnh liệt, xông thẳng lên trời, trụ ánh sáng đường kính hơn mấy chục mét xông lên mây xanh.
“Là thiên địa xuất hiện dị tượng, sào huyệt Thao Thiết mở ra rồi!” Bạch Khởi không khỏi kích động nói.
Nghe Bạch Khởi nói, Dương Bách Xuyên nghi ngờ, nói: “Đại ca, sào huyệt Thao Thiết mở ra còn có môn đạo gì?”
“Đương nhiên có, huyết quang xông lên từ chân trời kia chính là thiên địa dị tượng mỗi lần sào huyệt Thao Thiết mở ra, mỗi lần nó mở ra chắc chắn có bảo vật xuất hiện, đương nhiên huynh cũng chỉ là nghe người thế hệ trước nói. Đi đi đi, chúng ta mau đi xem sao, cho dù không có được mảnh vụn Thiên Trảm, có thể có được hai bảo vật cũng tốt.”
“Trong truyền thuyết, hung thú Thao Thiết là tham lam nhất, cắn nuốt vô số thiên tài địa bảo, thực ra đều tích trữ lại, có tiên nhân sau khi giết Thao Thiết, vô số bảo vật cũng đã thành vật vô chủ để lại ở sào huyệt Thao Thiết. Cứ cách mấy trăm năm vào thời gian đặc biệt sào huyệt Thao Thiết sẽ tự động mở ra, lúc đó sẽ có một số bảo vật sinh ra linh tính tự động bay ra ngoài, người nào có thể có được coi như cơ duyên của người đó.”
Trong lúc Bạch Khởi nói, hắn ta đã phi thân hơn mấy trăm mét, bay về phía sào huyệt Thao Thiết cao đủ nghìn trượng.
Lúc này không chỉ Bạch Khởi, mấy yêu tu cũng nhao nhao phi thân xông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3529178/chuong-2408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.