Dương Bách Xuyên còn chưa nói xong, sắc mặt Hầu Đậu Đậu điên cuồng thay đổi, đôi mắt bỗng chốc đỏ ngầu, cả người run rẩy, nói: “Chủ nhân… người không cần Đậu Đậu nữa sao…? Ta đã làm sai cái gì, chủ nhân nói đi, Đậu Đậu có thể sửa chữa…”
Khỉ lông vàng đội trời đạp đất lúc trước bỗng chốc chảy nước mắt, quỳ phịch xuống, cả mặt hoảng sợ không biết phải làm sao.
Hầu Đậu Đậu tuyệt đối không ngờ tới Dương Bách Xuyên sẽ giải trừ khế ước giữa hai người, đây là dấu hiệu không cần nó nữa.
“Người chính là chủ nhân của Đậu Đậu, mãi mãi là vậy, Đậu Đậu đã làm sai cái gì, chủ nhân nói đi, Đậu Đậu có thể sửa, nhưng mà không thể không cần ta.”
“Ta chính là một con khỉ hoang ở sâu trong sơn cốc của Địa Cầu, có thể có thành tựu ngày hôm nay đều là chủ nhân cho, là người mở mang đầu óc tu luyện cho ta, từ trước tới giờ đều là người bảo vệ ta... Người thân của ta chính là chủ nhân và chồn nhỏ, ở Sơn Hải Giới ta cũng không có người thân, chủ nhân không cần ta, ta đi đâu đây?”
Hầu Đậu Đậu khóc rồi
Nhưng Dương Bách Xuyên lại dở khóc dở cười, đỡ nó dậy: “Ta có nói không cần ngươi khi nào?”
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Dương mỗ vô cùng cảm động.
Một câu người thân của Hầu Đậu Đậu ít nhất đã khiến Dương mỗ xúc động.
Hắn có khác gì đâu?
“Ý của ta là sau này ngươi chính là tiểu đệ, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3529176/chuong-2406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.