Rùa con oan ức nói: “Đại ca cũng không hỏi đệ mà.”
Dương Bách Xuyên: “...”
Nghĩ lại thì cũng đúng, hình như hắn không hỏi thật, nhưng không ngờ, rùa con vậy mà nắm được tình huống ở nơi này, thế thì dễ rồi.
“Sao đệ biết được vậy?”
“Tộc nhân của đệ nói.”
“Đệ còn biết những gì nữa?”
“Đệ biết rất nhiều đó, tộc Long Quy có tuổi thọ rất dài, có ký ức truyền thừa...”
“Đệ biết những gì nói cho ta nghe đi ~”
“Dạ, đại ca ~”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Dương Bách Xuyên càng nói chuyện với rùa con thì càng kinh sợ, bởi vì rùa con không chỉ biết một số chuyện ở trong bí cảnh Thao Thiết, thậm chí nó còn biết rõ hơn cả Hạ Thiền và Diệp Vô Tâm, trong đó bao gồm rất nhiều bí mật của Sơn Hải Giới.
Đương nhiên theo như rùa con nói thì những chuyện này là do trưởng bối trong nhà kể lại, nhiều chuyện là do truyền thừa huyết mạch.
Dù sao thì hiện tại, Dương Bách Xuyên cảm thấy rùa con như một nhà Nho đọc rất nhiều thơ và sách, chỉ cần hắn hỏi thì rùa con đều có thể trả lời được.
Nhưng cũng chỉ có vậy, rùa con chỉ biết lịch sử của Sơn Hải Giới, nhưng về mặt đối nhân xử thế thì nó lại chỉ là một đứa trẻ, nếu không thì cũng chẳng bị Dương Bách Xuyên lừa.
Trong lúc nói chuyện với rùa con thì thời gian trôi qua rất nhanh, bọn họ đã ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3529148/chuong-2378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.