Tuy nhiên, sau một hồi lâu, Diệp Vô Tâm phát hiện cho dù nàng dốc hết sức chạy như bay, Dương Bách Xuyên ở phía sau vẫn ung dung giữ khoảng cách ba mét với nàng.
Điều này khiến Diệp Vô Tâm cực kỳ sốc trước tốc độ của Dương Bách Xuyên. Nàng thầm nghĩ e là tốc độ của Dương Bách Xuyên không hề kém Cung Thủ dãy Vân Vụ. Nàng biết trong sáu người họ, Cung Thủ dãy Vân Vụ đứng đầu về tốc độ.
Dương Bách Xuyên cũng cảm thán về mấy người Diệp Vô Tâm xuất thân từ tông môn lớn. Chỉ xét riêng tốc độ thân pháp đã rất khác biệt, cao hơn tu sĩ cùng cảnh giới.
"Gừ!"
"Hú hú hú!"
Đúng lúc này, bên tai Dương Bách Xuyên vang lên tiếng gầm rú, nghe chừng cách hắn và Diệp Vô Tâm mấy trăm mét.
Hai người đều giật mình. Hạ Thiền đi trước đã mất bóng, tiếng gầm rú vang lên chắc chắn là hung thú xuất hiện. Cả hai vội vàng dốc hết sức chạy đi.
Không biết ai gặp phải hung thú nhỉ?
Với thực lực và tốc độ hiện tại của bọn họ, khoảng cách mấy trăm mét chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi.
Khi hai người một trước một sau xông lên, dưới núi đã tràn ngập sương mù, cả ngọn núi yêu giống như cột chống trời.
Trên núi cổ thụ che trời, thảm thực vật tươi tốt, linh khí cũng nồng đậm. Nơi này có hung thú thường qua lại cũng không có gì lạ.
Hai người chạy khoảng mấy chục mét thì trông thấy Quan Thiên Ngạo, Cung Thủ, cặp huynh đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3529127/chuong-2357.html