Dương Bách Xuyên cười hì hì. Đối mặt với Diệp Vô Tâm đang nổi giận, hắn không hề lo lắng, bởi vì hắn biết Diệp Vô Tâm có ý tốt. Nhưng càng là như vậy, hắn lại càng giả ngu: "Không sao đâu mà. Quan huynh có ý tốt, ta không thể phụ lòng. Huống chi ta cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này."
Hắn nói như vậy làm Diệp Vô Tâm tức giậm chân: "Ngươi..."
Diệp Vô Tâm giậm chân một cái, dứt khoát tông cửa xông ra ngoài.
Hạ Thiền nhìn Dương Bách Xuyên, sau đó liếc nhìn Quan Thiên Ngạo đầy ẩn ý rồi cũng cất bước rời đi.
Chỉ có Quan Thiên Ngạo ngày càng cười tươi. Hắn ta nhìn Dương Bách Xuyên, thầm cười khẩy trong lòng: "Thì ra thằng nhãi này không cưỡng nổi cám dỗ, hừ hừ."
Dương Bách Xuyên còn cảm ơn Quan Thiên Ngạo, cũng cười tươi rói. Nụ cười trên gương mặt Quan Thiên Ngạo là kiểu cười nham hiểm khi đạt được mưu kế, còn hắn thì lá mặt lá trái.
Hai người đều cười híp mắt nhìn đối phương.
Nhưng Dương Bách Xuyên lại càng kiên quyết đi bí cảnh Thao Thiết, bởi vì ánh mắt Quan Thiên Ngạo quá nham hiểm, hắn sợ Diệp Vô Tâm chịu thiệt. Còn bản thân có chịu thiệt hay không, chỉ có mình hắn biết.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Dương mỗ này là người sẽ chịu thiệt sao?
Tất nhiên không phải. Hắn đi cùng mấy người Quan Thiên Ngạo, đến lúc đó ai chịu thiệt, ai chiếm hời là do thực lực quyết định.
Sau khi lá mặt lá trái trò chuyện với Quan Thiên Ngạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3529118/chuong-2348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.