“Rầm rầm rầm rầm~”
Bốn tiếng nổ nặng nề vang lên.
Kiếm trận Hắc Liên, bốn đóa kiếm khí hắc hoa nổ tung.
“Hô hô ~”
“Răng rắc răng rắc~”
Trong cuồng phong, tiếng sấm chớp liên tục nổ tung.
Điều khiến Dương Bách Xuyên kinh hãi chính là uy lực bạo liệt của kiếm trận Hắc Liên lại bị cơn gió lốc và lôi điện dứt khoát ngăn cản lại.
“Kiếm khí tung hoành, cánh hoa Hắc Liên, ám sát.”
Dương Bách Xuyên gầm nhẹ, trong ý niệm khống chế bốn mươi tám cánh hoa Hắc Liên, đồng loạt bắn về phía vòi rồng.
Đây là đòn ám sát thứ hai của kiếm trận Hắc Liên, nếu là đòn ám sát thứ nhất thì sẽ không có triệt để, Dương Bách Xuyên phải cân nhắc đường chạy rồi.
“Ầm ầm ầm…”
Một loạt tiếng nổ vang lên, bốn mươi tám cánh hoa Hắc Liên cùng bắn tới vòi rồng, bùng nổ ầm ầm.
“Lẹt xẹt…”
Nháy mắt vòi rồng cao khoảng mấy trượng chia năm xẻ bảy, bên trong cuồng phong gào rít từng tiếng sấm.
Trong lòng Dương Bách Xuyên chợt vui vẻ, cuối cùng đã bị lật đổ rồi.
Vòi rồng cao mấy trượng bị kiếm khí cánh hoa Hắc Liên của hắn cắt thành vô số mảnh, lập tức tan vỡ.
Thấy vòi rồng của Tiền Bất Nhẫn biến thành từng mảnh, năng lượng màu vàng đất rơi lả tả, sắp tiêu tan.
Lúc này cách vòi rồng vỡ vụn, Dương Bách Xuyên lại thấy khuôn mặt già của Tiền Bất Nhẫn đang cười quỷ dị với hắn.
Ngay lập tức, trong lòng Dương Bách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3529077/chuong-2307.html