Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ bảo vệ bên ngoài, thấy Dương Bách Xuyên tới thì ra hành lễ.
“Không cần đa lễ, cha ta đã xuất quan lần nào chưa?” Dương Bách Xuyên hỏi.
Kiều Phúc lắc đầu: “Lão gia bế quan từ ba năm trước vẫn chưa từng ra ngoài.”
“Ồ, không sao, ngươi và Ngô Mặc Hạ lui đi, vất cả cho hai người rồi.” Dương Bách Xuyên nói.
Dứt lời, Dương Bách Xuyên bước tới phòng bế quan gọi lớn: “Cha, sư công phải đi rồi, cha có thể xuất quan gặp một lần không?”
Hắn gọi lớn nhưng không hề có động tĩnh gì.
Không hiểu sao, trong lòng Dương Bách Xuyên căng thẳng, hắn lại gọi thêm ba tiếng nhưng phụ thân Dược Quốc Trung vẫn không trả lời.
Giây sau, Dương Bách Xuyên bỗng sinh ra một luồng dự cảm xấu, hắn sợ cha mình lén trốn đi, một mình xông vào cấm địa Nghiêm gia để cứu mẹ.
Nghĩ đến đây, hắn cũng không kiêng kị gì nữa, đưa tay đẩy cửa lớn.
Cửa vừa mở, căn mật thất không lớn xuất hiện trong tầm mắt, nhưng vẻ mặt của Dương Bách Xuyên lại thay đổi, trái tim đập thình thịch.
Không thấy phụ thân đâu, rõ ràng là ông đã đi tới Nghiêm gia một mình.
Căn phòng chưa tới năm sáu mươi mét vuông trống không, không thấy bóng dáng phụ thân đâu cả.
Trái tim Dương Bách Xuyên run rẩy.
“Kiều Phúc ~”
Dương Bách Xuyên trầm mặc gọi lớn.
Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ vội vàng tiến vào, bọn họ cũng không thấy Dương Quốc Trung đâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3529016/chuong-2246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.