Dương Bách Xuyên cười khổ, cũng vội vàng đi theo.
Sau khi bước vào bên trong, cả người như ở trong làn sương mù màu xanh mờ ảo, nhưng đi vài bước lại xuất hiện trong một hang động tự nhiên, khắp nơi đều có tường đá màu lục phát sáng, toàn bộ vật liệu trong hang động đều là màu xanh, còn bản thân hắn cũng đang ở trong đại sảnh.
Nhưng mà Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường lại không thấy đâu.
Điều này không khỏi khiến cho Dương Bách Xuyên có một tia dự cảm xấu.
Ba người họ gần như là đi sát nhau, nhưng trong chốc lát đã không thấy dấu vết của hai bọn họ, đúng là kỳ quái.
“Trịnh đại mỹ nữ? Trịnh Bân Bân? Hoa huynh…”
Dương Bách Xuyên hô lên nhưng không một ai đáp lại.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Người đâu.
Lúc này, Dương Bách Xuyên phát hiện ra có chỗ nào đó không đúng. Hắn vội vàng quay đầu nhìn về phía sau, muốn đi ra xem thử.
Kết quả, lúc hắn xoay người lại thì không thấy con đường lúc tiến nào nữa?
Mà ngay lúc này, trong đại sảnh vang lên một giọng nói đầy ngoan độc: “Dương Bách Xuyên, chúng ta lại gặp nhau rồi, hôm nay bản tôn sẽ băm ngươi thành trăm mảnh.”
Dương Bách Xuyên bỗng nhiên xoay người, không ngờ ma đầu Đại Tôn lại xuất hiện.
“Ma đầu Đại Tôn.” Lúc này, Dương Bách Xuyên gần như là nghiến răng nghiến lợi, hắn nhớ tới cảnh Liễu Linh Linh bị ma đầu Đại Tôn giết chết. Sau đó Bộ Thanh Mai cũng bị lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3528896/chuong-2117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.