Dương Bách Xuyên ngẫm lại cũng hiểu ra, chẳng trách lão tổ Kình Thiên Môn có tu vi Xuất Khiếu đại viên mãn vẫn không đuổi theo hắn vào sa mạc, vạn năm trước Kình Thiên Môn là một trong những thế lực đứng đầu, lão tổ bọn họ không thể không tuân theo tổ huấn.
Chẳng qua đối với những tông môn thế lực nổi lên sau vạn năm, bọn họ không thèm để ý tới tổ huấn này, dù sao cũng không phải tổ tiên tông môn lập ra.
Mặt khác, dựa theo lời của Bạch Tiểu Sinh, cái này cũng không có tác dụng với khách phiêu lưu, nơi nào càng nguy hiểm càng là thiên đường đối với đám người này.
Bốn huynh muội bọn họ chính là khách phiêu lưu, có thể đột phá lên Xuất Khiếu Cảnh đều dựa vào việc tìm kiếm thiên tài địa bảo đổi lấy tài nguyên mới có được thành tựu hôm nay.
Thế nhưng nói đi thì cũng nói lại, cái nghề phiêu lưu này có độ nguy hiểm rất cao, dễ dàng ngã xuống mất mạng, hễ là khách phiêu lưu có thể đột phá đến Xuất Khiếu Cảnh đều là người có thiên phú dị bẩm hoặc năng khiếu riêng.
Dương Bách Xuyên chỉ biết sơ sơ về nghề này chứ không rõ tường tận, hắn đang vội lên đường nên không hỏi thăm tình hình cụ thể, rốt cuộc khách phiêu lưu là quần thể như thế nào.
Hắn chỉ hỏi Bạch Tiểu Sinh một câu: “Bạch huynh, có thể kể một chút chuyện xưa của khách phiêu lưu các ngươi không?”
Bạch Tiểu Sinh nghe xong bỗng im lặng, cúi đầu đi nhanh, Dương Bách Xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3528887/chuong-2100.html