Dương Bách Xuyên thu hết biểu tình của mọi người vào trong mắt, âm thầm vừa lòng, âm thầm nhếch ngón tay cái lên với Ngô Mặc Thu.
Những người ở đây lại không biết anh đã mất đi tu vi, không đánh lại được ai cả.
Một ánh mắt trừng bay trưởng lão Miêu Trại đều do Ngô Mặc Thu đang ẩn thân làm thay anh, giúp anh ra vẻ.
Sự làm màu vô hình thuộc về chính tông.
Tục ngữ nói rất đúng, làm màu vô hình trí mạng nhất.
Cảnh tượng lúc này đã hoàn mỹ thuyết minh những lời này.
Dương Bách Xuyên khụ khụ hai tiếng, nói: “Không cần cậy già lên mặt, nếu không phải hôm nay là ngày trọng đại của Vân Môn chúng tôi, cộng thêm mặt mũi của các vị đồng đạo, chắc chắn ngày sẽ không tha nhẹ cho ông.”
Mọi người đều khinh bỉ những lời này của Dương Bách Xuyên, đã phế bỏ tu vi của ông ta, lại còn không tha nhẹ?
Còn vì mặt mũi của chúng ta?
Hừ, CMN đây là đang giết gà dọa khỉ, ai không nhìn ra được?
Một đám võ cổ giả mắng to ở trong lòng.
Tất nhiên hiện tại cũng chỉ có thể mắng Dương Bách Xuyên một hai câu ở trong lòng, ngoài miệng lại không dám đắc tội với người nào đó.
Dễ dàng phế bỏ một Hư Cảnh, ai còn dám không cho Dương Bách Xuyên mặt mũi.
Lúc này trong lòng Thanh Hư Tử rất khổ sở, tất cả mọi người đều nhìn về phía chưởng giáo Côn Luân là ông ta, chờ ông ta ra quyết định.
Nhưng nên quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-toi-la-than-tien/3528791/chuong-1971.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.